Tống Vy ôm Tống Dĩnh Nhi cười híp mắt nhìn, một nhà bốn người vô cùng hòa thuận và đầm ấm, Trình Hiệp đang lái xe đương nhiên vô cùng ngưỡng mộ.
Tổng giám đốc nói đợi cuộc thi của mợ chủ kết thúc, anh có thể đến công ty con nhậm chức tổng giám đốc, vậy thì anh sẽ có nhiều thời gian riêng hơn, mỗi ngày không phải bị tổng giám đốc sai bảo chạy tới chạy lui nữa, thời gian đi chơi với bạn gái cũng không được bao nhiêu.
Đợi khi trở thành tổng giám đốc, việc đầu tiên cần làm là kết hôn với Bảo Châu, sau đó sinh hai đứa con, tốt nhất là một trai một gái.
Tới khi đó, một nhà bốn người họ chắc chắn sẽ hạnh phúc như gia đình tổng giám đốc.
A, cảnh tượng như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy sung sướng.
Trình Hiệp vừa lái xe, vừa nghĩ vu vơ.
Chẳng bao lâu, đã đến Trung tâm Khoa học Kỹ thuật.
Tống Hải Dương lập tức nhảy ra khỏi xe, hào hứng nhìn tòa nhà đầy cảm giác khoa học kỹ thuật tương lai trước mặt: “Chính là chỗ này, con vẫn luôn muốn đến đây, hôm nay cuối cùng con cũng tới được rồi.”
Cậu bé mở rộng hai tay của mình, làm một động tác vui sướng.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn dẫn Tống Dĩnh Nhi theo sau, nhìn thấy dáng vẻ thằng bé vui vẻ như vậy, họ cũng cười theo.
“Được rồi, đừng đứng ở chỗ này nữa, không phải đã muốn tới đây từ lâu sao, nhanh vào nào.” Tống Vy vỗ vỗ bờ vai nhỏ nhắn của Tống Hải Dương nói.
Tống Hải Dương lại gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483579/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.