Tống Hải Dương như có suy nghĩ gật đầu: “Con biết rồi ba, con sẽ dũng cảm đối mặt, con quả thực muốn biết, tại sao ba nuôi lại muốn đối xử với con như vậy, con muốn đích thân nghe thấy đáp án của ông.”
“Vậy thì đúng rồi.” Đường Hạo Tuấn cong môi.
“Được rồi, tiếp tục ăn cơm đi, sắp nguội rồi.” Tống Vy xoa đầu hai đứa bé, nói.
Hai đứa bé đều gật đầu, đè ép cảm xúc trầm thấp vừa rồi, khôi phục dáng vẻ vui vẻ, tiếp tục ăn cơm.
Cơm xong, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn chơi với An An một lát, liền kêu chị Trương dẫn An An về phòng nghỉ ngơi.
Dù sao An An còn nhỏ, trẻ con ngủ nhiều, có lợi cho phát triển thân thể.
Ngày hôm sau, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa bé ra ngoài chơi.
An An ở lại biệt thự.
Bé quá nhỏ, dẫn ra ngoài không tiện lắm, lỡ sinh bệnh, hậu quả không ai gánh vác nỗi.
Cho nên, liền ở lại biệt thự, để chị Trương chăm sóc.
Còn có Trần Châu Ánh, cũng chủ động xin đi giết giặc muốn ở lại với An An.
An An có chị Trương và Trần Châu Ánh, cùng sự bảo vệ của vệ sĩ, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đều rất yên tâm, liền dẫn Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi ra ngoài.
Vợ chồng họ đã lâu không ra ngoài chơi với hai đứa bé, bây giờ có thời gian, vừa khéo.
Hai đứa bé có ba mẹ cùng đi chơi, cả đường vui vẻ khoa tay múa chân, không sao dừng lại được.
Chúng đều biết ba mẹ bận, cho nên bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483578/chuong-1286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.