“Chuyện của tôi, còn chưa tới lượt anh nói.” Sắc mặt Kiều Phàm lạnh đi.
Đầu tiên không nói tới anh ta không có ý giải thôi miên của Giang Hạ chính là muốn báo thù cô.
Dù có thì sao?
Lúc nào tới lượt người khác đến phán xét anh ta?
Đường Hạo Tuấn cười lạnh một tiếng: “Không sai, quả thực không tới lượt tôi nói, nhưng cũng vậy, chuyện anh muốn biết, chúng tôi cũng có thể không nói với anh, tự anh từ từ điều tra đi.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Anh sớm đã ngờ tới sẽ có một ngày, Kiều Phàm có thể sẽ tìm bác sĩ thôi miên Giang Hạ, giải trừ thôi miên của cô, báo thù cô.
Cho nên từ rất sớm, anh đã cho người chuyển bác sĩ đó đi.
Kiều Phàm căn bản tìm không thấy.
“Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì?” Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn buông điện thoại, vội hỏi: “Phàm thật sự muốn giải thôi miên của Hạ sao?”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Tám chín phần là vậy, nếu không sẽ không đặc biệt gọi điện thoại hỏi em bác sĩ thôi miên là ai.”
Tống Vy cau chặt mày: “Sao anh ta lại vậy chứ.”
“Đối với một người đắm chìm trong thù hận không thể bước ra, có thể làm ra những chuyện này cũng không kỳ quái.” Đường Hạo Tuấn kéo tay cô, khẽ giọng an ủi.
Tống Vy cắn môi: “Em vốn cho rằng, khoảng thời gian này Phàm không nhắm vào nhà họ Giang và Giang Hạ, là đã tiếp nhận sự thật anh ta thích Hạ, sau đó từ từ buông bỏ thù hận, nhưng bây giờ…”
Những lời sau đó cô không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483577/chuong-1285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.