Nghe ba Giang nói vậy, mẹ Giang cũng rất phẫn nộ: “Cậu ta sao có thể như vậy!”
Hai vợ chồng vô cùng tức giận, hơi thở nặng nề.
Mà Giang Hạ ở bên cạnh vẫn cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm.
Cô biết lời vừa rồi của Kiều Phàm khiến ba mẹ rất tức giận.
Trên thực tế, lúc nghe thấy, phản ứng đầu tiên của cô cũng là phẫn nộ chấn động.
Chấn động là anh lại muốn cô khôi phục ký ức, phẫn nộ là cô cũng cảm thấy anh muốn cô khôi phục ký ức như ba đoán, muốn cô nhớ lại quá khứ, lại chìm vào đau khổ tình cảm đối với anh.
Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại, nhớ tới sắc mặt và ánh mắt lúc anh hỏi cô, dường như không giống như mình và ba nghĩ.
Lúc anh hỏi cô, biểu cảm ôn hòa, ánh mắt cũng bình tĩnh, không xen lẫn bất kỳ ác ý nào.
Cho nên, anh muốn cô khôi phục ký ức không phải vì muốn cô nhớ lại quá khứ mà đau khổ, hình như có mục đích gì khác.
Đang nghĩ, Giang Hạ cảm thấy vai mình bị đẩy một cái.
Cô thu lại suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn sang người đẩy mình, là mẹ Giang.
Ánh mắt mẹ Giang thân thiết: “Hạ, sao vậy? Đang nghĩ gì đó?”
Miệng Giang Hạ khẽ mở, đang muốn trả lời, ba Giang lại mở miệng trước: “Còn có thể là gì, nhất định là những lời mà thằng nhóc thối kia vừa nói với Hạ rồi.”
Nói tới đây, ba Giang nhìn Giang Hạ, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Hạ, con nghe đây, con tuyệt đối không thể có ý nghĩ khôi phục ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483576/chuong-1284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.