“Được.” Nhìn ra sự lo lắng trong mắt Tống Vy, Đường Hạo Tuấn thấy ấm lòng, ý định giết người nguôi ngoai, anh gật đầu đồng ý.
Anh biết cô đang lo lắng cho mình.
Giống như vừa rồi anh lo lắng cho cô.
Thế nên họ không chỉ là vợ chồng yêu thương nhau mà còn là hai con người chữa lành cho nhau, cứu rỗi lẫn nhau.
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn mặc áo khoác, nắm chặt tay Tống Vy rồi ra khỏi phòng làm việc.
Một tiếng sau, họ đã đến nhà họ Vương.
Trưởng họ nhà họ Vương đích thân tiếp đón, trông thấy hai người, người kia vừa cười vừa vươn tay ra: “Chào tổng giám đốc Đường, chào mợ Đường. Hai người đến nhà họ Vương tôi chẳng khác gì rồng đến nhà tôm.”
“Khách sáo rồi.” Đường Hạo Tuấn bắt tay lại.
Tống Vy khoác tay anh, nở nụ cười với trưởng họ nhà họ Vương, xem như đáp lại.
“Mời hai người mau vào trong.” Bắt tay xong, ông ta làm tư thế mời, ý bảo bọn họ vào nhà.
Đường Hạo Tuấn gật đầu, dẫn Tống Vy đi vào bên trong nhà họ Vương.
Nhà họ Vương nổi tiếng là thư hương thế gia ở thành phố Giang nên nhà cửa cũng là loại viện màu sắc cổ kính ngày xưa, mang đậm phong cách đặc trưng.
Tống Vy vừa đi vừa dò xét, trong đầu đã xuất hiện linh cảm về mấy bộ quần áo truyền thống, cô thầm nghĩ sau khi về sẽ vẽ ra.
Đi theo trưởng họ nhà họ Vương tới nhà chính.
Sau khi ngồi xuống, ông ta mới lên tiếng hỏi: “Không biết có chuyện gì mà tổng giám đốc Đường đột ngột đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483232/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.