Nghe thế, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy liếc nhìn nhau, còn gì khó hiểu nữa đâu.
Bà Lý trước mặt đây biết đôi chút bí mật.
“Quả nhiên bà biết Lâm Giai Nhi có liên quan đến cái chết của ba mẹ tôi.” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn đầy lạnh lùng, nhìn chằm chằm bà Lý.
Bà ấy cúi đầu: “Phải, tôi biết.”
“Bà còn cố tình che giấu, chỉ nói với hai người kia là Lâm Giai Nhi hại chết người mà chẳng nói cô ta hại chết ai.” Tống Vy nói.
Bà Lý che mặt nức nở: “Thành thật xin lỗi! Bởi vì lúc ấy tôi không thể nói, cũng không dám nói. Đêm đó tôi tham gia một buổi tiệc, uống nhiều rượu nên hơi chóng mặt, đành đến vườn hoa hóng gió cho tỉnh táo. Sau đó thì nghe được cuộc đối thoại của bà Lâm và Lâm Giai Nhi.”
“Xin bà Lý hãy nói rõ!” Tống Vy nắm chặt bàn tay Đường Hạo Tuấn, giọng điệu cầu cạnh.
Bà ấy gật đầu: “Tôi sẽ nói. Dẫu sao hai người cũng đã đến tìm, tôi biết có giấu cũng chẳng thể được nữa. Tôi sẽ kể hết mọi thứ tôi biết cho hai người. Đêm hôm đó tôi nghe bà Lâm chất vấn rằng tại sao Lâm Giai Nhi lại hại chết cậu mợ hai Đường. Lâm Giai Nhi nói vì mợ hai Đường phát hiện ra bộ mặt thật của mình, đồng thời muốn xóa bỏ quan hệ mẹ con nuôi nên Lâm Giai Nhi mới quyết định ra tay.”
“Hóa ra là thế.” Tống Vy cắn môi.
Cũng bởi vì mẹ phát hiện ra bộ mặt thật của Lâm Giai Nhi mà cô ta xuống tay, một con quỷ như vậy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483233/chuong-941.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.