Tâm trạng của Tống Vy hiện giờ chắc chắn giống với Đường Hạo Tuấn khi đó.
Bởi vì anh cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ qua đời.
Có điều trước giờ anh luôn không thể hiện cảm xúc, dù trong lòng có buồn bã, đau khổ đến đâu cũng sẽ không khóc như cô.
“Khóc đi, khóc rồi sẽ đỡ hơn.” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng vỗ chiếc chăn đang run rẩy, dịu dàng nói.
Chiếc chăn run rẩy hơi dừng lại, ngay sau đó, tiếng khóc cô gái càng lúc càng lớn, không hề đè nén như vừa rồi, mà toàn bộ phòng nghỉ đều có thể nghe được.
Đường Hạo Tuấn cúi người xuống, ôm Tống Vy qua lớp chăn.
Không biết qua bao lâu, anh cảm thấy dưới thân không còn động tĩnh.
Đường Hạo Tuấn đứng thẳng người, nhẹ nhàng vén chăn lên.
Người phụ nữ trong chăn nhắm chặt hai mắt, giống như đã ngủ rồi.
Nhưng lông mi cô vẫn ướt, nhíu chặt màu, rõ ràng lúc này cô ngủ không hề ngon.
Đường Hạo Tuấn thở dài, đắp chăn lại cho Tống Vy, đứng lên rời khỏi phòng nghỉ.
Bên ngoài văn phòng, Trình Hiệp gõ cửa.
Đường Hạo Tuấn ngồi xuống sofa: “Vào đi.”
Trình Hiệp đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc, về điện thoại Torah, tôi điều tra được một manh mối mấu chốt.”
Nghe thấy chuyện liên quan tới hung thủ thứ hai, Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Manh mối gì?”
Trình Hiệp nói: “Nhà họ Lâm năm đó cũng có một chiếc điện thoại Torah.”
“Cậu nói gì?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên siết chặt chén trà trong tay: “Cậu nói nhà họ Lâm, là nhà họ Lâm của Lâm Giai Nhi?”
“Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483231/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.