Trong giấc mơ, cô thấy mình mặc một chiếc váy rất đẹp, đang ngồi ở hàng ghế sau của một chiếc xe, nghịch một con gấu bông đáng yêu.
Còn mẹ cô đang ngồi ở ghế lái để lái xe và nói chuyện điện thoại với người khác.
Cô không biết người ở đầu bên kia điện thoại là ai, càng không biết người đó đã nói gì mà mẹ cô cãi nhau với người đó, sắc mặt vô cùng khó coi. Ngay sau đó mặt mẹ cô biến sắc, đạp chân phanh dừng xe lại.
Sau đó mẹ dẫn cô xuống xe, cô nhìn thấy một nam một nữ máu me be bét ở đằng sau xe, giật mình sợ hãi hồn vía bay tận lên mây.
“Á!” Tống Vy sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngồi dậy khỏi giường, khuôn mặt nhợt nhạt, từng giọt mồ hôi lớn lăn từ trên trán xuống, đến cả áo cô cũng ướt mồ hôi, bộ quần áo dán chặt vào người làm cô thấy rất lạnh.
Tống Vy thở hồng hộc, cố gắng hết sức để ổn định tâm trạng khỏi cảm giác sợ hãi.
Một lúc sau, cô mới từ từ bình tĩnh lại được. Cô cầm cốc nước ở tủ đầu giường, uống ừng ực vài hơi cạn hết. Cô dựa người vào giường, xoa huyệt thái dương.
“Vì sao mình lại có giấc mơ như vậy nhỉ?” Tống Vy vẫn còn sợ hãi, tự lẩm bẩm với mình.
Giấc mơ đó thật sự quá rõ ràng.
Rõ ràng đến mức cô thậm chí còn tưởng rằng nó thật sự đã xảy ra.
Tống Vy cứ ngồi trên giường như vậy đến khi trời sáng, trời sáng rồi cô mới lật chăn lên đi xuống giường, tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483097/chuong-805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.