Mạnh Ngọc cảm thấy rất có lý: “Hạo Tuấn, anh ta nói không sai, tự nhiên Tống Vy tìm đến chỗ của anh ta nhất định là có nguyên nhân. Nếu không dựa vào việc anh ta đã làm lần trước với cô ấy, tôi nghĩ Tống Vy nhất định sẽ không tự nhiên đến đây tâm sự với anh ta đâu.”
Đang nói, anh ta bỗng dưng nhìn thấy bản chụp CT não trên bàn làm việc của Kiều Phàm, sắc mặt liền lập tức thay đổi, vội vàng đi tới cầm lên: “Tống Vy đến chỗ anh để làm kiểm tra não sao?”
Đồng tử của Đường Hạo Tuấn run rẩy kịch liệt.
Kiểm tra não?
Không lẽ cô…
Anh lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Tống Vy đang ở trên sofa, trong lòng cũng cảm thấy hoang mang.
Mạnh Ngọc cầm xem phim chụp, mặc dù anh ta là bác sĩ khoa ngoại nhưng cũng không phải là không biết xem phim chụp CT não.
Sau khi xem xong, anh ta chớp mắt nghi hoặc: “Nhưng Tống Vy không sao mà.”
“Cậu chắc chứ?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.
Mạnh Ngọc chắc chắn, anh ta gật đầu khẳng định: “Thật sự là không sao.”
Nói rồi, anh ta bỏ phim chụp xuống, nhìn về phía Kiều Phàm: “Vậy mục đích anh thôi miên cô ấy là gì?”
Kiều Phàm cười cười: “Ai mà biết được?”
Thấy anh ta không chịu nói đạo lý, Mạnh Ngọc bất lực: “Được, tôi cũng không hỏi rốt cuộc anh muốn làm gì nữa, anh mau đánh thức Tống Vy dậy đi.”
“Yên tâm đi, tôi chỉ thôi miên Tống Vy một tiếng thôi, sau một tiếng, cô ấy sẽ tự tỉnh lại.” Kiều Phàm nhún vai: “Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483096/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.