Lâm Giai Nhi không ngờ cô lại nói chuyện khó chịu như vậy, khuôn mặt sa sầm xuống, sau đó cô ta lại cười: “Cô Tống nói đùa rồi, làm sao tôi có thể làm những việc đó chứ.”
“Cô làm được đấy.” Tống Vy nhìn cô ta: “Trực giác nói cho tôi biết là cô làm được đấy.”
Đồng tử Lâm Giai Nhi co lại, trái tim vô thức đập thình thịch.
Người phụ nữ này không lẽ đã biết được gì sao?
Không, có lẽ không phải, người phụ nữ này nhất định đang tức giận với cô ta thôi.
Nghĩ như vậy xong, Lâm Giai Nhi lại trở lại tự nhiên, tiếp tục mỉm cười: “Cô Tống thật hài hước.”
Tống Vy hừ lạnh một tiếng, không để ý đến cô ta nữa.
Lâm Giai Nhi cũng không tức giận, cô ta đặt chiếc khay xuống bàn uống nước rồi cũng ngồi xuống.
Tống Vy nheo mắt: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như cô Lâm là thư ký đúng không?”
Lâm Giai Nhi không biết vì sao cô lại tự nhiên nhắc đến chuyện này nhưng cô ta cũng gật đầu, trả lời thuận theo câu hỏi của Tống Vy: “Đúng vậy.”
“Nếu cô đã là thư ký thì mời cô Lâm làm tốt công việc mà một thư ký nên làm. Hiện tại đang là thời gian làm việc, cô vào đây đưa cà phê không có gì sai, nhưng sau khi đưa xong cà phê, cô lại không ra ngoài tiếp tục làm việc mà còn ngồi xuống như một chủ nhân, cô thấy hành động của mình có đúng không?” Tống Vy lạnh lùng nhìn cô ta.
Sắc mặt Lâm Giai Nhi đông cứng lại, nhéo lòng bàn tay: “Cô Tống…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483098/chuong-806.html