Khi tên anh viết xong, Tống Vy cảm thấy trong lòng mình trở nên trống rỗng.
Nhưng cô ấy che giấu rất tốt nên sắc mặt không có gì khác thường.
Khi Đường Hạo Tuấn kí tên xong, một tay cầm đơn xin nghỉ việc đưa cho Tống Vy.
Tống Vy giơ tay ra lấy nhưng Đường Hạo Tuấn lại không buông tay.
Tống Vy thắc mắc nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường?”
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống lạnh nhạt nói: “Đợi đến khi tôi tra ra người đó rồi lúc nào em cũng có thể quay lại, vị trí Chủ
nhiệm thiết kế luôn là em.”
“Cảm ơn anh Tổng giám đốc Đường, nhưng không cần đầu.” Tống Vy mỉm cười từ chối: “Phòng làm việc của tôi còn cần tôi trở
về trấn thủ đây.”
Đường Hạo Tuấn híp mắt lại, sau đó trở lại bình thường: “Ra là thế, phòng làm việc của em tên gì?”
“Tân Sinh!” Đôi môi đỏ mọng của Tống Vy chậm rãi nói ra hai chữ.
“Tân Sinh?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Sao anh cảm thấy cái tên này hơi quen nhỉ?
Hình như nhìn ra anh đang nghĩ gì, Tống Vy cúi đầu mỉm cười: “Phòng làm việc Tân Sinh lần trước khởi tố Tống Huyền chính là
của tôi.”
Vừa nói thế Đường Hạo Tuấn lập tức hiểu ra.
Hóa ra sáu mươi tỷ của Tống Huyền lần trước đã vào trong túi cô.
“Được rồi Tổng giám đốc Đường, tôi phải đi rồi, chào anh. Một tháng qua tiếp xúc với anh rất vui vẻ, hi vọng là anh lại tìm được
một nhà thiết kế ưu tú.” Tống Vy vươn tay với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhìn bàn tay trắng ngần của cô, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482404/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.