Giang Hạ bị chấn động lỗ tai ù ù, giận dữ quay đầu: “Ai thế?”
“Là tôi.” Đường Hạo Tuấn bước xuống xe.
Giang Hạ gạt đi sự tức giận trên mặt, chớp mắt khó mà tưởng tượng nổi: “Tổng giám đốc Đường? Sao anh lại ở đây?”
“Đi ngang qua, cô ấy sao thế?” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy.
Tống Vy vùi đầu lên vai Giang Hạ, tóc tai bay lả tả che kín mặt cô, chẳng thấy được gì.
“Vy Vy uống say.” Giang Hạ bất đắc dĩ trả lời.
“Hai cô uống rượu sao?” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Giang Hạ ừ: “Đúng thế, Vy Vy hơi khó chịu.”
“Khó chịu?” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại: “Sao lại khó chịu?”
Giang Hạ giận hờn nhìn anh, lẩm bẩm: “Còn tại sao, chẳng phải vì anh đó sao.”
“Sao?” Đường Hạo Tuấn không nghe rõ, mày nhíu lại.
Giang Hạ lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Không có gì không có gì, Tổng giám đốc Đường anh có thể đưa chúng tôi đến ga tàu điện ngầm gần nhất không?”
“Lên xe.” Đường Hạo Tuấn mở cửa sau của xe ra.
Giang Hạ vội vàng nói cảm ơn, đỡ Tống Vy lên xe.
Đường Hạo Tuấn cũng lên xe, nhìn Tống Vy đang ngủ qua gương chiếu hậu, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Địa chỉ của cô?”
“Tổng giám đốc Đường anh muốn đưa tôi về sao?” Ánh mắt Giang Hạ sáng lên.
Đường Hạo Tuấn chẳng nói đúng hay không.
Giang Hạ đang định nói địa chỉ của mình ra, nhưng nghĩ tới gì đó bèn nhìn Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn đoán được nỗi băn khoăn của cô ta, đôi môi mỏng nói: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482405/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.