“Không, được mẹ tôi cứu kịp thời.” Tống Vy lắc đầu.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi.” Bàn tay đang nắm lấy vai cô của Kiều Phàm buông ra.
Tống Vy nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, tôi về đây.”
“Tôi đưa em về.” Kiều Phàm cầm chìa khoá xe lên.
Tống Vy xua tay: “Không cần, anh vẫn chưa tan làm, tôi tự về là được rồi.”
Thấy cô cố chấp như vậy, Kiều Phàm cũng đành thôi, đặt chìa khoá xe về lại chỗ cũ: “Được rồi, khi nào về đến nhà thì gọi cho tôi nhé.”
“Ừm.” Tống Vy mỉm cười đáp lại, đứng dậy rời khỏi phòng khám của anh ta.
Cô vừa đi, Kiều Phàm lạnh mặt cầm điện thoại lên gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, anh ta phẫn nộ hét lên với người ở đầu dây bên kia: “Không phải tôi đã nói không được làm hại Vy Vy nữa rồi sao? Hôm qua suýt chút nữa cô đã lấy mạng cô ấy, tôi còn chưa tính sổ với cô mà hôm nay cô lại làm nữa, nếu có lần sau chắc chắn tôi sẽ vạch trần cô!”
“Tôi biết rồi, anh yên tâm, thời gian tới tôi sẽ không ra tay với cô ta nữa, dù sao Hạo Tuấn cũng đang điều tra tôi, tôi không muốn bị anh ấy tra ra. Nhưng tốt nhất anh hãy nói rõ với Tống Vy để cô ta tránh xa Hạo Tuấn của tôi một chút, nếu không lần sau cô ta sẽ không may mắn vậy đâu.”
Nói xong, người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại lập tức cúp máy.
Kiều Phàm bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt u ám, nhìn dãy số không được lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482403/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.