Chương trước
Chương sau
Ngọc Dao quyết định dẫn cả A Nguyên về luôn doanh trại. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn không thể yên tâm để cô nương tâm tư ngờ nghệch này, một mình cô độc phiêu bạt khắp nơi như bây giờ.

Ban đầu, A Nguyên chủ định ẩn thân ở bên cạnh Ngọc Dao, khi cần thiết có thể giúp đỡ Ngọc Dao dăm đôi việc nhỏ nhặt.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Ngọc Dao lại trở nên khá là đắn đo, chắc vì trước đó nàng ăn óc heo bồi bổ trí lực hơi nhiều, nên nay đầu óc có phần tưởng tượng phong phú hơn mức bình thường. Cụ thể là chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh, lúc nào cũng có người ẩn thân đi theo quan sát nhất cử nhất động của mình, giống như âm hồn bất tán lẩn quẩn đeo bám, là nàng liền cảm thấy không hề thoải mái.

Ngọc Dao cẩn trọng thỏa thuận lại một chút với A Nguyên, để nàng ấy giống như nàng cải trang thành nam nhân, quang minh chính đại gia nhập quân doanh Đại Tề. A Nguyên thì đơn giản rồi, nàng ấy vốn không hề suy nghĩ nhiều, Ngọc Dao quyết định như thế nào, thì nàng ấy làm theo như thế đó, chẳng mảy may e ngại. 

Trong quân doanh đông người như nôm, xuất hiện nhiều thêm một người, vốn dĩ cũng không có gì làm lạ. Nhưng mà, nếu như người đó không do Ngọc thống lĩnh đột ngột vào thành Lý Bắc dẫn về, và nếu như người đó không suốt ngày kề cận bên cạnh Ngọc thống lĩnh nửa bước không rời, thì đã không gây ra ồn ào chú ý nhiều đến vậy.

Thực ra, cách hai ngày trước khi quân Đại Tề dẫn binh chiếm lại Phong thành, suốt thời gian đó, Ngọc Dao bận rộn đến nổi cơm không kịp ăn, nhốt mình trong soái trướng cùng với các chỉ huy, chỉ để vạch định chiến lược tấn công như thế nào là hợp lý nhất. Tới tận xế chiều, khi việc bàn bạc đã thống nhất xong xuôi, nàng mới như thường lệ, thả lỏng bản thân đi bộ đến suối đá trắng tự lấy nước tắm giặt. Vì giữ bí mật thân phận nữ tử, nàng còn ra lệnh không cho phép bất cứ ai trong doanh đến hầu hạ.

Không biết từ bao giờ, A Nguyên đã đợi sẵn ở đó, Ngọc Dao thấy hơi lạ, liền nhíu mày hỏi ngay: “A Nguyên, muội đang đợi ta sao?”

A Nguyên khẽ gật đầu. 

Trời đã bắt đầu sang xuân, thời tiết đã dần ấm áp hơn, Ngọc Dao ngồi xuống một phiến đá, vừa vóc nước rửa mặt vừa hỏi tiếp: “Muội muốn nói gì với ta?”

A Nguyên bó gối ngồi xuống bên cạnh, thỏ thẻ giải bày: “Ngọc Dao tỷ tỷ, ngày kia… liệu muội có thể…?”

Ngọc Dao lập tức hiểu ý, A Nguyên đang muốn cầu nàng cho nàng ấy xung trận, nhưng chiến trường là chốn nào chứ. Cho dù nàng ấy là tinh linh đi nữa, cũng chưa chắc có thể tự bảo toàn chính mình, chuyện nguy hiểm như vậy làm sao nàng đáp ứng với nàng ấy được: “A Nguyên, ta biết muội rất nóng lòng gặp lại Tề Hiếu Phàm, nhưng bây giờ hắn đã không còn là thế tử Đại Tề si tâm nặng lòng với muội như trước kia, hồn phách hắn đã bị Ma Quân thao túng chiếm trọn. Đúng hơn, là trên thế gian này đã không còn tồn tại một Tề Hiếu Phàm chờ muội ở rừng hoa rẻ quạt nữa rồi.”

A Nguyên sững sờ, từ khi nào lệ đã doanh tròng mắt: “Muội biết là vậy… nhưng biết đâu rằng.. Phàm ca ca..”, khe khẽ nói: “Khi huynh ấy gặp lại muội thì sẽ …”

Ngọc Dao dành cho A Nguyên một cái ôm thương cảm, vỗ về an ủi: “Muội thực ngốc, hắn có thể can tâm cầm kiếm giết cả Định vương gia, đủ biết hồn phách của Ma Quân đã mạnh mẽ đến nỗi, lấn áp luôn cả hồn phách cư trú hơn hai mươi mấy năm trong người Tề Hiếu Phàm luôn rồi. Hắn sẽ không vì sự xuất hiện của muội mà đột nhiên thức tỉnh đâu.”

Phía sau bụi cây xa xa, bỗng nhiên phát ra chuỗi tiếng động nhỏ "sột soạc". Ngọc Dao chỉ cần liếc mắt một cái, đã phát hiện điều bất ổn, không cần nhiều lời, nàng tiện tay nhặt viên đá cuội, nhanh như chớp phóng tới. Lập tức người trong bụi cây liền bị dọa hoảng sợ đứng phắt dậy.    

“Ngọc thống lĩnh, xin tha tội! Tiểu nhân chưa nghe thấy gì hết, chưa nghe thấy gì hết!”, người này chính là một binh sĩ chuyên phụ trách nấu nướng trong quân doanh Đại Tề. Vô tình đến suối đá trắng lấy nước về nấu ăn, thì bất ngờ gặp được cảnh tượng Ngọc thống lĩnh ôm ấp vị tiểu huynh đệ thường hay đi theo bên cạnh. 

Hắn cứ tưởng là xong thật rồi, còn sẵn sàng tâm lý, đợi lệnh bị trục xuất ra khỏi ngay quân doanh. Ai bảo hắn biết được bí mật động trời này của Ngọc thống lĩnh cơ chứ, nhưng mà, Ngọc thống lĩnh sau khi phát hiện ra kẻ ẩn nấp là hắn xong, còn không thèm mảy may quan tâm, chỉ xua tay hất hàm đuổi hắn đi nhanh. 

Hôm sau, binh sĩ trong quân doanh đã lặng lẽ truyền tai nhau tin tức, Ngọc thống lĩnh có sở thích đoạn tụ!  

Đến khi, tin đồn lan tới tai Ngọc Dao, nàng chỉ còn biết dở khóc dở cười, thầm nghĩ, nếu họ mà biết hai con người đang bị hiểu lầm là đoạn tụ này, vốn là hai nữ nhân chân chân chính chính, lúc đó, không biết họ sẽ còn bất ngờ thành cái dạng nào nữa.

Ngay trước hôm dẫn binh, thì A Nguyên đột ngột biến mất không báo trước. Khiến cho Ngọc Dao không khỏi lo lắng, cấp bách huy động lực lượng tìm kiếm A Nguyên khắp mọi nơi. Nhưng tận đến khi mặt trời xuống núi đã lâu, rốt cục hai vạn quân sĩ được điều động vẫn không thể tìm thấy được nàng ấy đâu. Ngọc Dao thất vọng, hạ lệnh cho quân sĩ ngừng tìm kiếm, trở về trại nghỉ ngơi dưỡng sức cho trận đánh ngày mai. Duy chỉ mình nàng là vẫn tiếp tục đi tìm A Nguyên. 

Kết quả, Ngọc Dao một thân mệt mỏi rã rời, tay không trở về quân doanh. Tuy không tìm được A Nguyên, nhưng tối đó, lại có người chủ động đến tìm gặp nàng.

Ngọc Dao ngẩn người một lúc, chậm rãi nói: “Thượng thần Uy Viễn, chàng lại đến tìm ta sao?”       

****

tác giả muốn nói: Dạo này thấy mọi ng im lặng quá, giúp mình góp ý xôm tụ chút đi. Vui vẻ là chính mà ( ^^ )
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.