Trấn Bàn Vân biển người mù mịt, phần lớn đều là người gặp phải nạn thiên tai. Nơi này vốn là thị trấn đứng đầu Lâm Đô, có rất nhiều nhà đại phú thương sở hữu phủ đệ, hôm nay lại đầy rẫy những đoàn người lưu lạc, chỉ biết trông mong có được một ít của bố thí mà thôi.
Lưu Phương một mình đi trên đường, nhìn thấy nạn dân lâm vào đói khát, mà bản thân lại không có gì có thể cho họ, trong lòng y dâng lên chua xót. Lương thực đã gần ngay trước mắt, nhưng y phải đi đâu để gom góp đủ một ngàn lượng bạc trắng đây? Y đi tới trước cửa một hộ đại trạch viện, nơi đây được bao phủ bởi đám người dày đặc, bọn họ đang vây nhìn bảng cáo thị trên tường, mấy tên hành khất mặc dù chưa có đồ ăn vẫn không quên tán gẫu.
“Sớm biết thì ban đầu đã đi làm đại phu, như vậy hôm nay có cơm ăn rồi.”
“Đúng thế a, một ngàn lượng bạc trắng a! Mấy đời cũng xài không hết! Nhưng mà nghe nói, đã có nhiều đại phu đi vào đó nhưng đều chữa không khỏi bệnh của Đường tiểu thư!”
Lưu Phương nghe được ngàn lượng bạc trắng thì vội vàng tìm hai người kia để hỏi rõ sự tình, nhưng họ thấy Lưu Phương không thể nói chuyện nên rất không kiên nhẫn giải thích, họ chỉ chỉ cáo thị, để y tự mình đi xem. Lúc này, chợt nghe có người hô to, quan thuyền phát lương thực, đám người vây xem liền giống như thủy triều, tất cả đồng loạt xông về hướng độ khẩu[1]. Trong phút chốc, nơi này chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-luu-co-nhan-than-chi-long-phi-phuong-the-than-co-nhan/264615/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.