Dương Quốc Lâm Đô có chút tiêu điều, đi dọc theo con đường sẽ nhìn thấy những người hành khất lang thang.
Mặc dù vẫn có thương nhân qua lại, nhưng ai nấy cũng đều mặt ủ mày chau, thỉnh thoảng còn thấy một vài phú nhân ở trên đường phát cháo miễn phí, có rất nhiều hành khất đến đó. Nơi đây đã mất đi vẻ phồn hoa của ngày xưa, phần lớn mọi người hiện giờ đều vội vã, không còn bận tâm đến xung quanh.
Lưu Phương đi quanh quẩn trên đường, bước chân lảo đảo, có một bạch mã đi sát phía sau y, là Ánh Tuyết. Khi y rời khỏi Dương Vương Cung thì Ánh Tuyết cũng lập tức chạy đến, y không muốn để nó lưu lạc cùng mình, nhưng nó luôn không chịu ly khai y. Hiện giờ, trên người Lưu Phương chẳng có một đồng, nếu không tìm được lộ phí thì y phải như thế nào để trở về Khương Quốc? Vì vậy, y muốn tìm một vài công việc để làm, nhưng mấy người chủ quán vừa nhìn thấy y thì đã đuổi ra ngoài, bởi vì y không thể nói chuyện, căn bản là không ai muốn thuê y.
Chỉ có những hành khất cho rằng Lưu Phương cũng là người gặp tai họa lưu lạc nên đã nguyện ý lấy cháo mà mình xin được chia một phần cho y. Buổi tối, y cũng đi theo những người lang thang này ngủ ở góc đường. Đêm thu đã có chút lạnh lẽo, cổ họng của Lưu Phương vẫn còn rất đau, cả đêm không ngừng ho khan. Có người bị đánh thức vì tiếng ho ấy, họ mất hứng nên chửi mắng, y vội vàng che miệng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-luu-co-nhan-than-chi-long-phi-phuong-the-than-co-nhan/264614/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.