Nam Lăng Sơn sập, nửa ngọn núi sập cái rầm, cảnh tượng rất là đồ sộ. Mà ngay sau khi cát bụi theo gió tản ra, mọi người ngẩng đầu vừa nhìn, thì bị kim quang lóng lánh đập vào mắt.
Lúc này, xung quanh một mảnh tuyết trắng, mà bên trong Nam Lăng sơn bị sập lại y hệt Tây Sơn ở phía sau Kim gia lão trạch, bị khoét rỗng! Điểm khác là, Tây Sơn cất giấu kim Phật, còn nơi này, chất thành một vàng lớn.
“Oa!” Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ nhịn không được mà kinh hô một tiếng.
Bạch Ngọc Đường nhìn núi vàng núi bạc đã quen, cũng bị tình cảnh trước mắt dọa sợ.
Triển Chiêu lấy lại tinh thần, túm Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ở đây có bao nhiêu vàng?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt một hồi, lắc đầu.
Triển Chiêu há to miệng — dĩ nhiên nhiều đến trình độ Bạch Ngọc Đường không thể liếc mắt qua là tính được!
Động tĩnh bên Nam Lăng sơn không nhỏ, bất quá người đến vây xem cũng không nhiều lắm.
Bách tính Khai Phong thành gần đây đại khái cũng đã lập thành thói quen, đều nghĩ vừa rồi chắc là Thiên Tôn đập phòng ở đâu đó mà thôi, cũng khó trách, hôm nay trời lạnh, ai cũng trở nên lười biếng không muốn ra ngoài hóng náo nhiệt.
Nhưng Hoàng thành quân thì rất nhanh đã đánh tới.
Hỏa Kỳ Lân mang theo đại đội nhân mã chạy tới, đang nghĩ Bạch Ngọc Đường phỏng chừng sắp phải bồi tiễn, thì thấy được hoàng kim lấp núi.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe được Ân Lan Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056569/quyen-17-chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.