Triển Chiêu nhảy lên núi, thấy tiền phương có một bóng người, nếu nói là bóng người, không bằng nói là tàn ảnh, bởi vì thân ảnh đó đang cấp tốc biến thành trong suốt, sau đó tiêu thất.
Triển Chiêu “chậc” một tiếng, tốc độ mình đã rất nhanh, thế mà khinh công người nọ rất cao, người cũng quá giảo hoạt, vẫn bị chậm một chút.
Chờ Triển Chiêu đuổi tới đỉnh núi, phóng nhãn nhìn lại, phía sau ngọn núi này là một mảng rừng lấy gỗ lớn, cây cối trong rừng đều do dân chúng ở thôn trang phụ cận trồng, vô cùng dày đặc.
Triển Chiêu đứng ở đỉnh núi tỉ mỉ nhìn quanh, nhưng đã không còn thấy người, hơn nữa sơn lâm địa thế cao, gió cũng lớn, đặc biệt là tiếng cành cây xào xạc do gió thổi, hoàn toàn che giấu khí tức con người.
Lúc này, theo tên lệnh bắn lên trời, Bạch Ngọc Đường cũng tới.
“Miêu Nhi.”
Triển Chiêu bất đắc dĩ nhún vai.
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, đối phương xem ra tương đối cẩn thận, khi đánh lén đã chọn tốt đường lui.
Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu không cam lòng, thế nhưng loại tình huống này đổi lại là ai cũng không có cách nào khác, vì vậy vỗ vỗ vai hắn.
Triển Chiêu cau mày, người này mặc kệ có đúng là Lâm Miểu hay không, dụng tâm ác độc lại khó đoán, hôm nay nếu không phải bọn họ đúng lúc gặp phải, không chừng hắn thực sự đánh lén đắc thủ. Trong hai mã xa đó đều là lão nhân đã qua tuổi hoa giáp, vạn nhất có chuyện không hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056565/quyen-17-chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.