Chương trước
Chương sau
Trở lại Bạch phủ, Bạch Ngọc Đường tìm Bạch Phúc tới, cho hắn xem hình chiếc vòng tay mà Ngô Nhất Hoạ vẽ.

Bạch Phúc nhìn chằm chằm một lúc lâu, gãi gãi đầu, nói, “Ngũ gia, cái này người bình thường đánh không được đâu.”

“Có chọn được ai thích hợp chưa?” Triển Chiêu hỏi.

“Ân... Ta đi hỏi lão Trần thử.” Bạch Phúc thu bản vẽ, đi ra cửa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều biết, lão Trần trong lời của Bạch Phúc là một người thợ kim hoàn, người này có thể coi là thợ chế tạo trang sức bằng vàng tốt nhất trong thiên hạ, là bạn tốt của Lô đại gia Hãm Không Đảo, cũng có thân quen với Bạch Ngọc Đường, Hãm Không Đảo có cần kim khí gì thì đều tìm hắn chế tạo.

“Bất quá, Trần lão gia tử không phải đã chín mươi hơn rồi sao?” Triển Chiêu hỏi, “Còn có thể chế tạo kim sức a?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Còn có một tiểu đồ đệ rất lợi hại, trước đại tẩu ta có một cái trâm cài cổ, bị gãy làm hai, công tượng nào cũng không dám nhận, nói đúng ra là không thể nối đẹp lại được, thế nhưng đưa cho lão Trần, hắn đưa đồ đệ nối lại được.”

Triển Chiêu nhướn mi, “Lợi hại như vậy a...”

Bạch Phúc đi ra ngoài làm việc phỏng chừng cũng cần một khoảng thời gian, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đơn giản ra ngoài đi dạo, nghĩ tới nghĩ lui, thẳng thắn đến Thái Học viện luôn.

Tứ viện tỷ thí cũng sắp tới, không biết đám văn nhược thư sinh của Thái Học viện cùng Thiên Tôn Ân Hầu học công phu thế nào rồi, gần đây bận tra án, hai người bọn họ chưa từng quản chuyện này.

Ra cửa, Triển Chiêu vô thức nhìn về phía Càn Khôn thư viện.

Vừa nói đến Tứ viện tỷ thí, là sẽ nghĩ đến Càn Khôn thư viện... Trước đây khi thanh tiễu Tả đầu phái, Nhạc Trường Phong cũng không xuất hiện, nhưng căn cứ vào lời khai của Lưu Chính, mọi người biết Nhạc Trường Phong là một nhân vật trọng yếu của Tả đầu phái, có thể trực tiếp liên hệ với Yểm Vĩ. Triệu Phổ ở phụ cận an bài rất nhiều ảnh vệ ngầm theo dõi, thế nhưng Nhạc Trường Phong thập phần cẩn thận, mấy ngày nay hắn chỉ ăn ngủ dạy học, ngay cả cửa thư viện cũng chưa từng bước ra, bắt trộm phải bắt tại chỗ, cũng không thể bởi vì Tiểu Tứ Tử thấy phía sau tai hắn có hình xăm mà phán định hắn có tội, huống chi Càn Khôn thư viện còn có một đám thư sinh vô tội, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì cũng không ổn.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhìn Càn Khôn thư viện thì đưa tay vỗ nhẹ vai hắn, “Đừng sốt ruột, là hồ ly thì cũng sẽ có ngày lộ đuôi.”

Hai người rời khỏi Bạch phủ đến Thái Học viện, dọc theo đường đi, tuyết đã rất dầy, nhiều đứa nhỏ đang ở ven đường chơi ném tuyết hoặc đắp người tuyết, Khai Phong phủ bao trùm bởi tuyết cũng đẹp không sao tả xiết. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa thưởng thức cảnh tuyết, rất là thích ý.

Hai người đang đi tới, thì thấy một thân ảnh hồng sắc chạy ra từ một cửa hàng phía trước, trong tay bao lớn bao nhỏ, bên người còn có một chú chó săn lớn uy phong lẫm lẫm. Hồng y nhân này không phải chính là Hỏa Phụng đường chủ Lâm Dạ Hỏa sao.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, song song nhìn vào cửa hàng nọ, sau đó dở khóc dở cười — đó là cửa hàng trang sức lớn nhất Khai Phong phủ, Lâm Dạ Hỏa này bình thường cũng đâu thấy hắn đeo trang sức gì a, hơn nữa số lượng hắn mua cũng không ít, đây là chuẩn bị hồi môn hay sính lễ a?

Hai người đi tới, cùng nhau đưa tay ra, trước khi Lâm Dạ Hỏa kịp lao vào cửa hàng quần áo, ngăn cản hắn lại.

Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn hai người, “U, hai ngươi cũng đi dạo phố a? Vừa lúc giúp ta xách đồ đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn trời — rảnh quá mà!

Triển Chiêu nhìn xem Lâm Dạ Hỏa mua cái gì, thì thấy đều là trang sức và y phục của nữ nhân, có chút tò mò.

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, “Ngươi mua cái này để làm chi?”

Lâm Dạ Hỏa híp mắt, “Muội tử ta sắp đến sinh nhật!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu rõ nhướn mi — nga! Nguyên lai là sắp đến sinh nhật Y Y a!

“Aizz.” Nói lên Y Y, Lâm Dạ Hỏa thở dài một tiếng, “Cha của tên Câm kia quá kỳ cục, khiến muội tử ta nhìn như một dã tiểu tử.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đích xác, Lâm Nguyệt Y thường ngày đúng là rất mộc mạc, bất quá bởi vì bộ dáng cũng giống Lâm Dạ Hỏa đều quá mức diễm lệ, cho dù chỉ mặc y phục tùy tiện cũng xinh đẹp động nhân, hơn nữa Lâm Dạ Hỏa mua váy áo cho nàng đều là màu đỏ.

“Ta ngày đó đeo cho nàng một chiếc trâm cài tóc, các ngươi đoán xem, nàng đeo được một ngày thì tháo xuống, bảo là cứ lắc lắc ngứa mắt chết đi được!” Lâm Dạ Hỏa vô cùng đau đớn, “Muội tử ta khuynh quốc khuynh thành a! Dĩ nhiên không thích trang sức tức chết ta!”

Triển Chiêu tiện tay vỗ vỗ vai hắn, “Không sao đâu, chờ nàng có người trong lòng là sẽ khác thôi.”

...

Triển Chiêu nói xong thì cảm giác xung quanh trong nháy mắt một trận trầm mặc.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, ngốc miêu này thực sự là …

Nhìn nữa Lâm Dạ Hỏa... Hỏa Phụng chân mày đều dựng thẳng lên, nghiến răng nghiến lợi, “Người... Trong... Lòng?!”

Triển Chiêu cả kinh, cảm giác xung quanh Lâm Dạ Hỏa hoa tuyết tán loạn.

Bạch Ngọc Đường vội vàng ngăn trọng tâm câu chuyện, hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Trâu Lương đâu? Sao ngươi đi một mình?”

Lâm Dạ Hỏa chớp chớp mắt, “Câm đi xem huynh đệ hắn học bắn tên rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy hứng thú, “Tiểu Họa thúc có đi theo dạy hắn không?”

“Cũng không.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “chậc chậc” hai tiếng, “Quả thực cực kỳ tàn ác a, ta lần đầu tiên thấy có một sư phụ còn bất kháo phổ hơn cả đại hòa thượng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt, lập tức bỏ qua Lâm Dạ Hỏa, chạy tới quân doanh xem náo nhiệt.

Lâm Dạ Hỏa nhăn mặt, xoay người, chạy vào cửa hàng y phục, “Mỗi loại gói cho ta một bộ!”

Lão bản giật bắn mình, bàn tính cũng làm rớt, đám tiểu nhị vừa thấy Lâm Dạ Hỏa, thì biểu tình y hệt những hàng đồ cổ nhìn thấy Thiên Tôn — thượng khách a!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy tới bãi bắn trong quân doanh Triệu Phổ, thì thấy mọi người đều tại.

Triệu Phổ bày ghế ngồi ở cửa, Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương đều ngồi ở hai đầu thành lâu, phần lớn quan tướng của quân doanh đều ở trên tường thành, mà cách đó không xa, trên đài quan sát, có đặt một chiếc ghế mây, Ngô Nhất Hoạ bọc một kiện áo choàng lông cừu trắng ngồi ở đó, hai tay cầm một lò sưởi tay, nhìn bãi bắn phía dưới. Một bên, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha nhi vừa pha trà vừa há hốc miệng nhìn tình huống phía dưới.

Lúc này, trên bãi bắn căn bản nhìn không thấy người... Cũng không biết Long Kiều Quảng ở đâu, chỉ nhìn thấy một màn hoa tuyết bay tán loạn.

Tiểu Lương Tử đứng ở bên cạnh Triệu Phổ, trên tay cũng cầm một cây cung mà nhảy loi nhoi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi qua.

Triệu Phổ ngồi ở trên ghế, đặc biệt đại gia mà uống trà, vui vẻ gật đầu.

Trên thành lâu hai bên, Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương cũng rất hài lòng... Mấy người này đang hài lòng cái gì? Long Kiều Quảng từ ngày được dạy dỗ bài bản thì lực sát thương quả thực thăng lên mấy bậc, sau này mà có quân địch quy mô nhỏ chạy tới cửa thành, chỉ cần một mình hắn là có thể xử hết! Hơn nữa tràng diện kinh người, tuyệt đối có tác dụng chấn nhiếp. Triệu Phổ đang nghĩ cách tìm cơ hội gì để cho Liêu và Tây Hạ nhìn thấy, vừa nghĩ đến bộ dáng rớt cằm của đám người kia là đã thấy vui rồi.

Chờ hoa tuyết ở bãi bắn dừng lại, thì thấy Long Kiều Quảng một mình đứng ở giữa bãi bắn, xung quanh không có biến hóa gì, thế nhưng nhóm binh lính quan tướng trên thành lâu cũng phát ra tiếng kinh hô.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nhảy lên thành lâu nhìn xuống... Thì thấy tuyết trên mặt đất, dọc theo bên chân Long Kiều Quảng tản ra xung quanh, toàn lỗ là lỗ, hơn nữa loạt lỗ này còn có quy luật, nhìn có vẻ là một địa đồ. Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, là bản đồ địa hình Khai Phong thành.

Ngô Nhất Hoạ ôm lò sưởi tay liếc nhìn, nhẹ nhàng khoát tay.

Long Kiều Quảng nội kình đảo qua... Mặt tuyết bằng phẳng như cũ.

Ngô Nhất Hoạ chìa tay, đòi thứ gì đó từ Thần Tinh Nhi.

Thần Tinh Nhi từ bên hông tháo ra một cái túi đưa cho hắn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ nhìn qua, thì thấy là túi đậu rang mà nhóm nha hoàn dùng để pha trà.

Ngô Nhất Hoạ vung túi đậu lên trời, nói, “Không được đụng tới hoa tuyết.”

Theo lời Ngô Nhất Hoạ vừa dứt, mọi người nhìn thấy trên không trung hàng loạt hạt đậu tản ra, hạ xuống.

Lúc này không trung đang có tuyết rơi, hơn nữa không hề có gió, hoa tuyết cứ như thế thẳng đường rơi xuống, hạt đậu lẫn cả vào trong hoa tuyết.

Cùng lúc đó, Long Kiều Quảng ngửa mặt, nâng tay... Mọi người chợt nghe tiếng xé gió không ngừng truyền đến, cùng với tiếng đậu vỡ trong không trung... Nhưng mà, hoa tuyết vẫn thẳng đường đi xuống từng mảnh từng mảnh một, không bị loạn chút nào.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướn mi.

Hạt đậu rơi xuống cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, chờ mọi người chớp mắt vài cái... Chỉ thấy trên nền tuyết trắng rải đầy những hạt đậu màu xanh lục, mỗi một hạt đều bị tách thành hai.

Khi chúng tướng sĩ ở trên lầu vỗ tay, chợt nghe Ngô Nhất Hoạ không nhanh không chậm nói một câu, “Còn sót một hạt.”

Tất cả mọi người sửng sốt — ở đâu?

Long Kiều Quảng gãi gãi đầu, Ngô Nhất Hoạ cầm trong tay chén trà vung ra xa... Chờ chén trà trở về, một hạt đậu từ trên thân cây rớt xuống.

Mọi người khóe miệng giật giật — thế mà cũng soi ra được?

Ngô Nhất Hoạ ngáp một cái, nói, “Nhặt hết đậu lên đi.”

Mọi người đồng tình địa khán Long Kiều Quảng.

Long Kiều Quảng gãi gãi đầu, ngửa mặt hỏi sư phụ hắn, “Nhặt làm sao a?”

Bệnh thư sinh híp mắt, “Tự nghĩ.”

Quảng gia liền đứng đực ở giữa bãi bắn vò đầu bứt tai nghĩ cách.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, quả nhiên, Ngô Nhất Hoạ dạy đồ đệ cũng cùng một kiểu với mấy vị lão nhân gia, nuôi thả...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Lương Tử đang nhảy loi choi ra chủ ý cho Long Kiều Quảng, “Tiểu Tứ Tử bọn họ đâu?”

“Đều ở Thái Học viện.” Tiểu Lương Tử nói, “Ngày hôm nay Lâm phu tử không ở, Công Tôn tiên sinh cùng Đại nhân đến Long Đồ các, Thái Học viện hôm nay không có công khóa, mọi người cùng nhau luyện công phu, bên đó loạn hơn bên này nhiều.”

Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, “Lâm phu tử không ở sao?”

“Ân, hắn không phải muốn mời khách sao, cùng Lâm Tiêu và Qua Thanh chạy ra cửa thành đón người rồi.” Tiểu Lương Tử trả lời.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhớ ra, Lâm Tiêu trước từng nhắc qua, Qua Nguyên làm thọ yến, muốn mời lão bằng hữu trước đây đến dự.

Lúc này, Tiểu Lương Tử hạ giọng, “Mấy lão đầu có vẻ là muốn cho tiểu Họa thúc một kinh hỉ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

“Các ngươi đi Thái Học viện không?” Tiểu Lương Tử hỏi, “Các ngươi muốn đi Thái Học viện thì giúp ta đón Cận nhi, Cận nhi nói lát nữa muốn cùng Qua Thanh đến Thái Bạch cư đặt đồ ăn, chờ các ngươi trở về gọi một tiếng ta cũng đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Tiểu Tứ Tử giúp đặt đồ ăn?”

“Đúng vậy!” Tiểu Lương Tử gật đầu, “Các ngươi cũng biết mấy đại trù của Thái Bạch cư rất cao giá, có những món phức tạp bọn họ không chịu làm, phải Cận nhi đi mới được.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn trời — Tiểu Tứ Tử rất được hoanh nghênh nha!

Đang nói chuyện, bãi bắn lại bắt đầu nghiêng trời lệch đất, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ly khai bãi bắn, đi về phía Thái Học viện.

Mới vừa đi tới Thái Học viện, thì thấy trên bậc thang trước cửa thư phòng, Tiểu Tứ Tử và Lâm Nguyệt Y song song ngồi ở đó, hai người đang uống trà ăn điểm tâm, tựa hồ còn đang thảo luận cái gì, Tiểu Ngũ lăn lộn trên nền tuyết trước mắt hai người bọn họ, hắc hổ đều sắp lăn thành bạch hổ.

Thấy Triển Chiêu bọn họ tiến vào, tiểu Ngũ vọt tới lắc mình... Quăng cho Triển Chiêu một thân tuyết.

Triển Chiêu đưa tay tóm lấy nó xoa xoa, vừa hỏi thăm Tiểu Tứ Tử và Y Y, “Hai ngươi sao lại ở chỗ này?”

Tiểu Tứ Tử cầm cái chén thở dài, Y Y nói, “Bên trong thật sự không thể nhìn được!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, tiến đến nhìn thử, được chứ... Đầy đất đều là người, nhóm học sinh Thái Học viện ngày thường tuấn tú lịch sự lúc này ngã trái ngã phải, một người hai người lấm tấm mồ hôi quần áo bất chỉnh.

Thiên Tôn ôm cánh tay vẻ mặt ghét bỏ đứng ở một bên, Ân Hầu cũng có chút bó tay, “Chạy có hai vòng thôi mà? Đã nói các ngươi đề nội kình mà chạy.”

Nhất chúng đại tài tử đều há mồm ngây ngô nhìn nhị lão — nội kình ở đâu a? Đề như thế nào a?

Ân Hầu đỡ trán — ánh mắt này còn ngốc hơn cả Tiểu Tứ Tử.

Ở cửa, Tiểu Tứ Tử “hắt xì” một tiếng.

“Ngốc a!” Thiên Tôn giậm chân, “Ngốc hơn heo a!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng lui trở về, không hiểu sao có một cảm giác phong thuỷ luân chuyển, Thiên Tôn và Ân Hầu năm đó dạy hai người bọn thì kiêu ngạo cỡ nào, lúc này hay rồi, gặp phải toàn thùng cơm!

Hai người mới ra, thì thấy ngoài cửa, Lâm Dạ Hỏa khiêng một bao lớn đánh tới.

Y Y ngẩng đầu vừa nhìn thấy hắn, thì đứng lên bỏ chạy.

Lâm Dạ Hỏa vội đuổi theo, “Ngươi mặc đồ kiểu gì đó hả! Dĩ nhiên không bôi chút son nào, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Lâm Dạ Hỏa ném bao lớn bao nhỏ lại đuổi theo muội tử, lưu lại Câm ở trong sân vẫy đuôi.

Tiểu Tứ Tử chạy lại lật thử mấy cái túi đang nằm dưới đất... Đều là váy và đồ trang sức, vài hộp hương phấn, khiến Tiểu Tứ Tử lại hắt xì mấy cái.

Tiểu Tứ Tử buông chén trà, nghĩ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới vừa đẹp, lúc này Thiên Tôn và Ân Hầu khẳng định không rảnh, bé đơn giản cùng hai người bọn họ ra cửa thành tìm Qua Thanh, sớm tới Thái Bạch cư đặt tiệc rượu, buổi trưa còn có thể tìm cha bé và Cửu Cửu để cùng nhau ăn một bữa cơm. Hơn nữa Triển Chiêu đã ở đây, Thái Bạch cư có cái gì ăn ngon hắn biết rõ nhất, nhờ ra chủ ý là được.

Vì vậy, tiểu Ngũ cõng Tiểu Tứ Tử, cùng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đi Thái Bạch cư.

Lúc này, tuyết đã nhỏ lại, trên đường đã nổi lên một tầng dày, tiểu Ngũ vừa đi vừa lưu lại một chuỗi vết chân hình hoa mai, khiến Bạch Ngọc Đường không hiểu sao cũng nhìn về phía sau, xem vết chân của Triển Chiêu có phải cũng là hình hoa mai không.

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử thì vừa đi vừa thương lượng xem lát nữa sẽ đặt món gì.

Đi tới cửa thành, mọi người chung quanh nhìn một chút, chẳng thấy bóng dáng Lâm Tiêu bọn họ đâu.

Triển Chiêu và thủ vệ ở cửa thành đều có quen biết, liền hỏi một tiếng.

Thủ vệ nói, vừa rồi đúng là có tới, lúc này đã đi tới phía trước, có vẻ là tới trạm dịch ngoài quan đạo chờ rồi.

Triển Chiêu biết bên ngoài Khai Phong thành có trà bằng, đại khái Lâm Tiêu đã lâu không gặp lão bằng hữu, lúc này muốn sớm gặp hơn một chút.

Ba người tiếp tục đi tới.

Một đường này, vừa đi vừa ngắm phong cảnh ven đường... Xung quanh đều là đồng ruộng và ngư đường, vô cùng yên bình.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng tiểu Ngũ, khẽ đung đưa chân, nhìn ruộng đồng và nông trại phía xa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy được trà bằng phía trước, song song, nghe được tiếng xe ngựa từ xa truyền đến.

Thì thấy ba cỗ đại mã xa đi về bên này, mã xa hẳn là của Qua phủ, nhóm gia tướng của Qua phủ vội chạy ra chặn xe.

Lúc này, trong trà bằng, Lâm phu tử và Qua Nguyên hai lão gia tử đi ra, phía sau là Lâm Tiêu và Qua Thanh đi theo giúp che dù.

Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử chuẩn bị đi về phía trước, tới vừa đúng lúc a.

Bỗng ở phía sau, Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngẩng đầu nhìn về ngọn núi mã xa vừa đi qua, Triển Chiêu cũng sửng sốt — sát khí!

Triển Chiêu vội ném Tiểu Tứ Tử trở lại, Tiểu Tứ Tử ngốc đơ bay “vun vút” một hồi, chờ hiểu ra thì phát hiện Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không thấy đâu, còn bé đang an vị trên lưng tiểu Ngũ.

Cùng lúc đó, Qua Thanh chợt nghe có tiếng xé gió truyền đến, cả kinh.

Chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng Cự Khuyết ra khỏi vỏ, còn có tiếng Triển Chiêu la lên, “Cẩn thận!”

Qua Thanh ôm lấy gia gia hắn, Lâm Tiêu cũng túm lấy Lâm phu tử, bốn người lui vào trong trà bằng, Triển Chiêu đã giết tới, một kiếm vung vào không trung... Chợt nghe bên trên mã xa truyền đến “Oanh” một tiếng, không trung có hai đạo nội kình chạm vào nhau, hoa tuyết tứ tán.

Triển Chiêu đuổi theo lên núi, kẻ đánh lén đang ở đó, sử dụng chính là chiêu Vô Hình tiễn! Triển Chiêu lúc này thầm nghĩ đến một cái tên — Lâm Miểu!

Vốn hai đạo vô hình tiễn này bắn thẳng đến mã xa, lúc này tiễn khí đã bị chặn, nhưng tiếng va chạm vừa rồi làm kinh động ngựa kéo xe, mấy thớt ngựa hí vang, bắt đầu không thể khống chế mà lao về phía trước.

Xa phu ở mã xa đầu tiên bị hất ngã xuống, Bạch Ngọc Đường đuổi theo, vung tay với Giao Giao ... Giao Giao liền đuổi theo Triển Chiêu lên núi.

Ngũ gia một tay đỡ lấy xa phu suýt nữa bị xe ngựa phía sau giẫm lên, vừa quay đầu lại hô một tiếng, “Ngăn cản mã xa!”

Qua Thanh và Lâm Tiêu muốn lao tới, thế nhưng mã xa đã điên cuồng lao qua trà bằng.

Hai người đang buồn bực phía trước còn có ai có thể năng ngăn cản đám ngựa điên này không, chợt nghe thấy một tiếng hổ gầm rung trời.

Mọi người quay đầu lại... Thì thấy Tiểu Tứ Tử đứng ở ven đường vỗ vỗ hoa tuyết trên người, tiểu Ngũ vọt tới giữa quan đạo, hướng về mấy thớt ngựa rống lên một tiếng.

Một tiếng hổ gầm này, toàn bộ chim chóc muông thú trong phạm vi mười dặm đều ngồi im tại chỗ không dám động, mấy thớt ngựa sợ đến mức vội phanh lại.

Tiểu Ngũ chậm rì rì đi về phía trước đi, trong miệng gầm gừ, mấy thớt ngựa cứng còng tại tại chỗ không dám động, bốn chân run lẩy bẩy.

Tiểu Tứ Tử đưa tay cản tiểu Ngũ, “Tiểu Ngũ tiểu Ngũ, không được hù dọa chúng nó.”

Tiểu Ngũ ngáp một cái, ngồi chồm hổm trong tuyết, nhìn mấy thớt ngựa kia, quăng đuôi giỡn với Tiểu Tứ Tử. Lúc này, mấy xa phu đều chạy lại kéo dây cương, sợ đến mức đầu đầy mồ hôi.

Qua Thanh chạy ra trà bằng, Lâm Tiêu và Qua Nguyên cũng đều chạy đến, trong mã xa, có người xốc màn xe lên, mấy lão đầu lão thái kinh hồn vị định.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, nói với Qua Thanh, “Mang theo Tiểu Tứ Tử, đến Thái Học viện! Nhờ sư phụ ta đưa các ngươi trở lại, rồi nói Âu Dương tăng mạnh đề phòng.”

Qua Thanh gật đầu, cùng Lâm Tiêu đỡ Lâm phu tử và Qua Nguyên lên xe ngựa, tiểu Ngũ cõng Tiểu Tứ Tử, đi theo quản thúc bảy con ngựa ngốc, lưu lưu đạt đạt quay về Thái Học viện.

Bạch Ngọc Đường thả một quả tên lệnh lên trời, sau đó quay người lại, đuổi lên núi, tìm Triển Chiêu.

...

Bãi bắn ở phía xa.

Trâu Lương và Âu Dương ở trên thành lâu đều nhíu mày nhìn tên lệnh trên bầu trời — hướng cửa thành?

Tiểu Lương Tử nhảy dựng, “Ai nha! Không phải cửa thành sao? Lâm phu tử bọn họ đi đón người ở đó, không phải đã xảy ra chuyện chứ?”

Tiểu Lương Tử giọng không nhỏ, Triệu Phổ nghi hoặc, hỏi nó, “Đón người? Đón ai?”

Tiểu Lương Tử trả lời, “Lão bằng hữu của Qua lão tướng quân đến dự thọ yến đó...”

Tất cả mọi người ngẩn người, vô thức nhìn Ngô Nhất Hoạ.

Thì thấy Ngô Nhất Hoạ lúc này còn ôm lò sưởi tay tựa ở ghế mây, hiển nhiên cũng nghe được Tiểu Lương Tử nói. Hắn trầm mặc chốc lát, nói với Long Kiều Quảng đang nhìn mình, “Đi xem.”

Long Kiều Quảng gật đầu, cầm cung bỏ chạy, Tiểu Lương Tử cũng đi theo, “Không biết Cận nhi có ra đó không!”

Triệu Phổ xách cổ áo nó lên, lao về phía cửa thành.

Trong bãi bắn, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha nhi đều nhìn Ngô Nhất Hoạ, thì thấy Bệnh thư sinh đột nhiên nhìn hai nàng.

Hai nha đầu nghiêng đầu.

Ngô Nhất Hoạ đưa lò sưởi ra, nói, “Lạnh rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.