11
Ban đêm tối như hũ nút, ta dựa vào Thược Dược ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta sờ trúng thứ gì đó nóng ran trong chăn.
- Cái gì ấm vậy nhỉ?
Ta lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm tịt.
Đến khi nghe thấy rên, ta mới giật mình.
- Sao thế?
Thược Dược bị ngã xuống đất.
Ta châm đèn, thấy hai má thiếu nữ đỏ ửng, trán còn lấm tấm mồ hôi.
- Có phải muội bị ốm không vậy, Thược Dược?
Ta lo lắng áp tay lên trán nàng.
- Tối nay ta, ta không thể ngủ cùng tỷ được.
Nàng ấy tránh đi không để ta chạm vào, ngực phập phồng liên tục.
Ta bỗng nhận ra nàng ấy không hề có chút hứng thú nào với hoàng thượng nhưng lại ghen khi ta khen Lệ tần, chẳng lẽ?
Chẳng lẽ nàng ấy thích con gái, nàng ấy thích ta?
Ta quá đỗi bàng hoàng nhưng lại không thể tỏ ra kinh ngạc, đành phải hùa theo lời nàng ấy.
- Vậy, vậy ta nhường giường cho muội đó. Ta ra ngoài cửa ngồi một lúc.
- Dù sao… dù sao trời cũng sắp sáng rồi.
Bầu không khí có phần khó tả.
Thược Dược không nói gì, chỉ vơ đồ rồi mở cửa chạy đi.
Lúc ta đuổi theo thì đã không thấy người đâu nữa.
Mới nhoáng cái mà đã chạy đi đâu được nhỉ?
Những tì nữ khác vẫn đang được ngủ, còn ta thì phải nương vào ánh nến yếu ớt nhìn ngó xung quanh, song vẫn không tìm thấy bóng dáng Thược Dược.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-da-den-toi/3414794/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.