7
Nàng ấy vừa dứt câu, cửa điện đã bị gió thổi đập cái rầm.
Ta sợ đến mức run lẩy bẩy, tóm chặt cổ áo Thược Dược, vùi mình trong lồng ngực nàng.
Lúc kề cận, ta vô thức sờ ngực nàng. Ta vừa sợ hết hồn vừa thấy tiếc thay cho người đẹp.
Sao mà phẳng lì thế này…
Thược Dược có vẻ hơi giận. Nàng tóm cổ tay ta nhấc lên, hai chân ta gần như sắp rời đất.
Lúc này ta mới phát hiện, nàng ấy cao thật.
- Ta không cố ý sờ muội đâu. Ai bảo muội doạ ta. Vả lại, chúng ta đều là con gái, sờ tí thì đã sao.
- Ta cũng cho muội sờ đấy. Sờ đi.
Ta nói vô cùng lí lẽ hùng hồn, còn chủ động xáp lại nàng.
Mặt Thược Dược biến sắc, miệng còn lẩm bẩm gì đấy rồi luống cuống đi vào điện.
Nàng ấy bỏ ta ở bên ngoài, mặc kệ ta gõ cửa kiểu gì cũng không thèm đáp.
Cho đến khi ta phát hiện lòng bàn tay có một vệt đỏ tươi.
8
Ta đạp tung cửa phòng, quả nhiên trông thấy mặt đất có mấy giọt máu đỏ tươi.
Thược Dược co quắp trong tủ đồ gỗ lim cũ kĩ, trán rịn mồ hôi, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ cảnh giác.
- Muội bị thương rồi.
Ta cố đến gần nàng nhưng mới đi được hai bước mới nhớ ra nàng vẫn đang giận.
Thế là, ta kéo khăn choàng xuống đưa qua cho nàng.
- Ta không chạm vào muội. Muội tự lau đi.
Vết thương này chắc do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-da-den-toi/3414793/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.