Chương trước
Chương sau
Nghe xong, bà Vân vội ôm chầm lấy Hải Đăng rồi bật khóc. Tiếng nấc của bà trở nên rõ ràng hơn ở bên tai của Hải Đăng khiến cậu cũng chẳng thể nào kiềm được nước mắt.

Trong giây phút mà hai mẹ con sát gần bên nhau, đến mức ngay cả từng nhịp đập, từng hơi thở đều có thể nghe rất rõ ràng.

Hải Đăng thấy những ngón tay của mẹ run lên, giọng nói của mẹ bắt đầu thỏ thẻ vào bên tai Hải Đăng.

- Hải Đăng à! Sao con lại lớn nhanh thế này cơ chứ?

Tối hôm ấy, hai mẹ con cùng ngủ chung, ôm nhau và khóc rất nhiều.

Chưa lúc nào mà nước mắt lại trở thành thứ quen thuộc trong căn nhà này như bây giờ. Bà Vân ân cần hỏi han về chuyện tình yêu giữa con trai với Harry. Hải Đăng sẵn lòng kể thao thao bất tuyệt những kỉ niệm, những niềm vui lẫn nỗi buồn mình đã từng trải qua.

Và trong ánh mắt của Hải Đăng, cuối cùng bà Vân cũng cảm thấy được sự hạnh phúc, sự mạnh mẽ và quyết tâm mà bao nhiêu lâu nay bà vẫn luôn mong muốn được nhìn thấy.

Chính vì thế, mà dẫu trong lòng có đôi chút đắn đo, đôi chút bất an, nhưng bà vẫn chấp nhận ủng hộ con trai.

Sau khi chào tạm biệt mẹ ở sân bay Nội Bài, Hải Đăng mang trong mình những nỗi niềm vui có, buồn có, lo lắng có để trở về với Sài Gòn.

Đến với chuyến bay chưa đầy hai tiếng đồng hồ mà Hải Đăng cứ tưởng như khoảng cách dài đến nghẹt thở.

Ngay cả khi đã đến Sài Gòn, Hải Đăng đã lập tức bắt xe chạy sang nhà Harry.

Nhưng những gì cậu còn thấy chỉ là cánh cửa nằm im lìm, với ổ khoá đã đóng dày bụi.

Hải Đăng hỏi ra thì mới hay, Harry đã trả nhà gần một tuần rồi.

Thất vọng, hoang mang đến mức từ đoạn đường của nhà Harry về đến khu căn hộ mà cả hai từng ở, Hải Đăng ngồi trên taxi đã không biết bao nhiêu lần ôm mặt mà khóc.

Lòng rối bời với hàng ngàn câu hỏi "Vì sao Harry lại âm thầm bỏ đi?".

Mãi cho đến khi taxi dừng trước cổng ra vào của khu căn hộ, Hải Đăng đứng thẫn người dưới chân toà nhà, bên cạnh vẫn còn ngổn ngang hành lý.

Hải Đăng thả mình ngồi bệt xuống dưới nền đất lạnh, đưa đôi tay ngang trước mặt, với những ngón tay bắt đầu run lên. Và rồi nước mắt cứ như một thói quen, tìm đến khi con người ta cô đơn.

- Anh Đăng!

- Huyền My? Là em sao?

- Anh về rồi à? Sao anh không lên nhà mà lại ngồi dưới đây?

Nghe Huyền My nói đến đó, ánh mắt Hải Đăng lại đỏ cay, cậu quay sang như muốn trốn tránh sự dò xét của Huyền My, thở dài một tiếng rồi mới trả lời.

- Anh sợ quá! Anh sợ khi lên đấy lại chỉ có một mình...

Huyền My nhìn Hải Đăng một cách đồng cảm, cậu ngồi xuống bên cạnh Hải Đăng. Cả hai chợt im lặng, đưa mắt nhìn xa xăm.

Có lẽ chưa lúc nào Huyền My có thể cảm nhận Hải Đăng gần mình đến thế.

- Harry sẽ không về nữa đúng không em?

- Em...

Đổi lại cậu hỏi của Hải Đăng, Huyền My chỉ biết ngập ngừng.

- Nói cho anh biết đi! Sao em lại ở đây?

- Cái này...

Huyền My bắt đầu trở nên bối rối, quay mặt đi để tránh đi cái ánh nhìn ấy của Hải Đăng.

Lần nữa, mãi Huyền My mới chấp nhận nói sự thật.

- Thật ra em đến đây vì Harry muốn em lo chuyện hợp đồng thuê nhà, chuyển sang cho anh. Harry Đã mua căn nhà này, và muốn anh yên tâm ở đây. Hôm nay em đến đây để hoàn thành nốt thủ tục.

- Người cũng đã đi rồi, vậy tại sao lại còn bận tâm đến cái nhà này làm gì cơ chứ? Chả lẽ nó vẫn còn muốn hành hạ anh thêm nữa...

- Anh Đăng à! Em nghĩ Harry không có ý đó đâu. Harry chỉ là muốn anh không phải bận tâm về chuyện nhà cửa, có một nơi ở tốt, không phải chật vật để lo tiền thuê nhà mà thôi.

Khi Huyền My ngại giải thích cho Hải Đăng, thì cô ấy cười khẩy một cái khi nghe được nguyên nhân.

Bất chợt có một ý nghĩ nhanh chóng chạy qua trong đầu Hải Đăng, ánh mắt u buồn bỗng bừng sáng lên.

- Huyền My! Em có thể cho anh số điện thoại của Harry được không?

- Em... Em không thể! Em đã hứa là em sẽ không cho số điện thoại Harry cho ai hết. Mà nhất là anh đó!

- Em cứ coi như em bất cẩn đánh rơi rồi anh vô tình nhìn thấy là được mà! Anh cần nói chuyện với Harry! Đừng cứ để cho anh và nó như thế này được không?

- Anh...

- Cho anh đi mà!

- Không được đâu! Em xin lỗi, nhưng em không thể làm như vậy!

- Không lẽ em để anh phải khổ sở mãi đến như thế này à?

Huyền My ngập ngừng trong lần đắn đo khi chính bản thân mình cảm thông với nỗi lòng của Hải Đăng. Nhưng Huyền My là một người luôn biết giữ lời hứa, hơn nữa cô hiểu rõ với tính khí của Harry, nếu biết chuyện thì chắc chắn sẽ cắt đứt liên lạc với mình.

Sau một vài phút suy nghĩ, Huyền My chợt nghĩ ra một ý định.

- Em có thể cho anh mail của Harry, em chắc chắn khi anh gửi mail thì Harry sẽ đọc được. Nếu anh cứ trực tiếp gọi điện sang đo thì em nghĩ Harry sẽ cúp máy ngang và thay liền số điện thoại.

- Không ngờ em hiểu cậu ta đến mức như vậy!Được rồi, em cho anh mail của Harry đi!

Ngay sau khi được Huyền My giúp đem các hành lý lên căn hộ, và đưa cho mình địa chỉ email của Harry, Hải Đăng ngẩn ngơ nhìn quanh căn hộ một lượt, đồ đạc đã phủ bụi, chiếc ghế sofa trắng ở giữa căn nhà từng là nơi hai người trò chuyên với nhau hàng giờ liền, cùng xem tivi sau những buổi ăn cơm, cùng an ủi nhau vì những đau lòng vụn vỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.