Kéo dài suốt bốn, năm ngày liền như thế, Hải Đăng nhốt mình trong phòng đến tận trưa, rồi lại ra ngồi gần cửa sổ, thẩn thờ như một kẻ vô hồn, nước mắt cứ bất giác mà rơi xuống trong vô thức.
Cứ như vậy đến tận tối, Hải Đăng trở về phòng, ôm mặt khóc rồi lại ngủ thiếp đi.
Nếu không phải uống một ít nước, thì chắc có lẽ cậu đã chẳng thể cầm cự nổi.
Phía bà Vân cũng chẳng khá gì hơn, bà đã ghé sang phòng Hải Đăng, nghe tiếng cậu con trai đang thút thít, bà ủ rũ trở về phòng, đặt lưng mà cảm nhận đôi vai mình ghì chặt.
Dù đã luôn cố tỏ ra cứng rắn, nhưng cứ nhìn con trai mình như thế, sự sắt đá đó dần dần bị cởi bỏ. Bà Vân lại khóc.
Mãi đến tận ngày thứ năm, bà Vân xót con, bắt đầu sốt ruột và mất hết kiên nhẫn trước cái sự cứng đầu của Hải Đăng.
Khi Hải Đăng ngồi thừ người ở cửa sổ, bà bước đến và lớn giọng:
- Con cứ không chịu ăn uống như vậy là sao hả? Dù con có làm vậy đi chăng nữa thì cũng sẽ chẳng thay đổi được gì đâu!
Hải Đăng vẫn tiếp tục im lặng, không trả lời, không quay lại nhìn, con người bỗng chốc vô hồn đến mức chẳng còn thiết tha điều gì.
Bà Vân không còn nhẫn nại nữa.
- Hải Đăng à! Con muốn dằn vặt mẹ đến mức nào nữa! Con có thôi ngay đi không hả? Chẳng qua cũng chỉ là một thằng con trai thôi, cuối cùng cũng không có tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-yeu-cuoi-cung/2946403/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.