Chương trước
Chương sau
Editor: Qing Yun

Gojo Satoru dừng bước đẩy cánh cửa trước mặt.

Miyazaki Chihiro đi theo sau anh ngó đầu nhìn vào, ánh sáng lay động trong kho hàng đen kịt, bên trong đó rất nhiều đồ vật hoặc là treo, hoặc là dựng đứng. Gojo Satoru bước vào bật đèn, những món đồ kia lập tức bại lộ ra.

Là căn phòng chứa đầy chú cụ.

"Hoan nghênh tham quan kho vũ khí của Cao Chuyên." Gojo Satoru cười ngâm ngâm vẫy tay ý bảo cô đi qua.

Miyazaki Chihiro cẩn thận đi theo anh vào tận cùng bên trong, không biết phải làm sao trước bức tường treo đầy chú cụ trước mặt.

Gojo Satoru liếc nhìn cô một cái, anh lấy một thanh đao có chiều dài vừa phải trong đống dụng cụ cắt gọt có chiều dài không đồng nhất ra đưa cho cô. Cô ngẩn ngơ nhìn vỏ đao màu đen trong tay anh rồi lại nhìn anh, sau đó chần chờ vươn tay nhận lấy ôm đao vào ngực.

"Không cần khách khí như vậy, em cầm một tay bình thường là được." Gojo Satoru bật cười vì hành động của cô, anh gõ thân đao, giải thích: "Sức lực của em không đủ, dùng wakizashi là thích hợp nhất, nó không linh hoạt nhiều bằng đoản đao nhưng vẫn có thể phát huy đầy đủ tính linh hoạt."

"Nhưng, nhưng mà, em hoàn toàn không biết dùng đao..." Miyazaki Chihiro đổi ôm thành cầm, bàn tay nắm chặt vỏ đao hơi cứng đờ, cô nói nhỏ.

Gojo Satoru không để bụng: "Học dần là được rồi, đây chính là ý nghĩa tồn tại của giáo viên mà."

Chọn đao xong, anh dẫn Miyazaki Chihiro ra khỏi khu vũ khí quay lại sân thể dục. Ba người năm nhất đang tập thể dục buổi sáng, anh vỗ tay gọi Fushiguro Megumi đến.

Nam sinh tóc đen không rõ nguyên do, cậu ấy dừng tập luyện chạy đến trước mặt hai người.

Gojo Satoru nói: "Vốn là để Maki dạy em sẽ thích hợp hơn nhưng học sinh năm hai vừa nhận nhiệm vụ đi công tác ở vùng khác, phải một thời gian nữa mới về. Chihiro tạm thời đi theo Megumi học một ít cơ sở đi."

Đột nhiên bị phân công nhiệm vụ dạy dỗ, Fushiguro Megumi ngẩn ra, sau đó gật đầu đáp: "... Vâng, em biết rồi."

Miyazaki Chihiro đương nhiên cũng không có ý kiến, vì thế chuyện này được quyết định như vậy.

*

Chú thuật sư học tập quả nhiên không giống người bình thường.

Tuy rằng cũng có tiết văn hóa và lý thuyết nhưng trọng tâm vẫn là chuẩn bị cho những trận chiến với chú linh, bởi vậy phần lớn thời gian của học sinh đều ở trên sân thể dục. Miyazaki Chihiro vừa rơi vào địa ngục rèn luyện thể năng, vừa tiếp thu Fushiguro Megumi dạy chiến đấu cơ bản, ngày nào cũng cảm thấy cả người bị đánh không chừa chỗ nào làm cả người kháng nghị muốn bãi công, thỉnh thoảng có một tiết học được an ổn ngồi trong phòng học quả thực làm cô cảm động muốn rớt nước mắt, sinh ra ảo giác học tập thật sự vui sướng.

Nhưng mà cứ thế lặp lại nửa tháng, so với chương trình học văn hóa lý thuyết thuận buồm xuôi gió thì luyện tập thực chiến lại tiến triển rất không thuận lợi.

Sau một lần lại bị đánh bay thanh đao gỗ một cách dễ dàng, Miyazaki Chihiro ngã ngồi xuống đất, cô thở dốc kịch liệt, nhất thời không có sức lực để bò dậy.

Fushiguro Megumi đứng ở đối diện cũng buông lỏng thanh đao dùng để luyện tập, cậu ấy yên lặng cúi người vươn tay. Cô cố gắng bình ổn hô hấp, vươn cánh tay bủn rủn lên mượn lực của cậu ấy để đứng dậy.

"Nghỉ ngơi một chút đi." Fushiguro Megumi nói, nhẹ nhàng đỡ cô sang một bên.

Hai người ngồi xuống ven tường. Sàn gỗ hơi lạnh lẽo, Miyazaki Chihiro thả lỏng ngồi dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên đỉnh đầu.

Vệt nước ngang dọc đan xen trên mặt ngoài cửa kính, mưa rơi tí tách len vào trong nhà qua khe hở, đồng thời còn có làn gió ẩm ướt.

Gió nhẹ như có như không xua tan sương mù tràn ngập trong mắt, lông mi hơi run rẩy, Miyazaki Chihiro thu hồi tầm mắt, đang lúc ngẩn người, cô bỗng nghe thấy tiếng hỏi do dự của Fushiguro Megumi.

"Miyazaki... Tay cậu bị run lúc cầm đao, cậu rất sợ sao?"

Câu hỏi này đã cực kỳ kiềm chế, rốt cuộc làm quen thích ứng nửa tháng mà đến giờ cô vẫn chưa cầm vững đao gỗ, nếu là người có tính cách nóng nảy có lẽ đã chất vấn, nói cô từ bỏ nhân lúc còn sớm.

Miyazaki Chihiro đương nhiên cũng tự hiểu bản thân. Fushiguro Megumi từng cường điệu không ít lần, lần nào tấn công cũng phải ôm quyết tâm đánh kẻ địch bị thương, nhưng cô luôn mềm yếu nhút nhát, vung đao nhẹ nhàng như sợ đụng phải đối phương... Tuy rằng đã sửa đổi, nhưng căn bệnh đeo bám hơn mười năm không phải một sớm một chiều là có thể khỏi hết.

"... Nếu khó chịu như vậy thì không cần phải miễn cưỡng bản thân đi làm chú thuật sư. Cũng không phải nghề nghiệp tốt gì." Câu nói chỉ nhận lại sự im lặng.

Nam sinh mỉm cười không hỏi tiếp, cậu ấy nhìn cô, tay đặt trên đầu gối.

Miyazaki Chihiro suy nghĩ giây lát, cô nói: "Bởi vì tớ rất xui xẻo, nếu không làm chú thuật sư, nói không chừng sẽ đột ngột bị chú linh giết chết."

Lời này nghe như có chứng vọng tưởng bị hại, đại khái là Fushiguro Megumi hơi nghẹn lại, không đưa ra lời đánh giá nào cả. Hai người im lặng ngồi một hồi, cậu ấy đứng dậy.

Thanh đao dùng để luyện tập quay về tay từng người, cậu ấy bày ra tư thế, giọng điệu bình thản.

"Vậy thì luyện tập dần. Tập nhiều rồi nhất định sẽ quen."

*

Trung tuần tháng 7, Miyazaki Chihiro bắt đầu đi ra ngoài làm nhiệm vụ với nhóm năm nhất.

Bởi vì vẫn đang tiến hành luyện tập cơ sở cho nên bình thường cô chỉ bàng quan nhìn các bạn học hành hung chú linh, làm người phất cờ reo hò, cho đến một lần kết thúc nhiệm vụ tiêu trừ một chú linh cấp hai, đang lúc chuẩn bị quay về Cao Chuyên, bọn họ lại phát hiện một con chú linh nhỏ yếu chậm chạp.

"Đại khái là cấp 3..." Fushiguro Megumi có kinh nghiệm phong phú nhất đưa ra lời đánh giá với con chú linh đang ẩn nấp trong góc tường, cậu ấy ngăn cản Kugisaki Nobara đang cầm cây búa chuẩn bị xử lý kẻ địch, quay đầu lại nói: "Miyazaki, cậu thử đi."

Đột nhiên bị điểm danh bất ngờ, Miyazaki Chihiro ngẩn ngơ: "A, tớ, tớ á?"

"Bắt đầu từ chú linh cấp bốn, chậm rãi làm quen với chiến đấu. Bọn tớ sẽ yểm hộ cho cậu." Fushiguro Megumi nghiêm túc.

Miyazaki Chihiro nắm chặt thanh Wakizashi trong tay, cô kiềm chế sợ hãi, rút lấy thanh đao khỏi lớp vỏ được dây vải trắng quấn quanh,

Góc tường trong hẻm, chú linh hình người ôm đầu ngồi xổm, luôn miệng nói "Đừng tìm thấy ta, đừng tìm thấy ta". Miyazaki Chihiro nắm đao chậm rãi tới gần, lòng bàn tay lạnh băng, mồ hôi dần túa ra.

Như là bước qua một tấm chắn vô hình, trong lòng hai bên đều căng thẳng. Chú linh bỗng ngừng tiếng lải nhải, đầu nó ngửa ra sau răng rắc, dùng góc độ có thể làm gãy cổ quay sang lạnh lùng nhìn cô, tứ chi đột nhiên phát lực, nó nhảy dựng lên!

[Đã nói – đừng – tìm – thấy – ta!]

Tiếng kêu ồn ào nổ vang bên tai, Miyazaki Chihiro chặn đòn tấn công đầu tiên hoàn toàn dựa vào phản xạ có điều kiện được hình thành sau thời gian dài luyện tập.

Wakizashi bị rung lên, hổ khẩu đau nhức, thanh đao suýt chút nữa là rơi ra khỏi tay. May mắn chú linh không có bao nhiêu trí tuệ, thấy đánh không trúng nó lập tức bỏ chạy thoát thân đến cách đó không xa, nó đi vòng quanh, hai tay dị dạng ôm lấy đầu, miệng lẩm bẩm khóc kêu gì đó.

Cô cắn chặt răng liếc nhìn người đang đứng trên tường, tay cậu luôn trong trạng thái kết ấn, có thể gọi "Ngọc Khuyển – Trắng" bất cứ lúc nào, cô hoạt động ngón tay, nắm chặt Wakizashi chủ động lao lên.

Chú linh hơi co lại, nó sợ hãi thả chậm động tác, đồng thời hơi dừng lại khi lấy đà. Bắt lấy cơ hội này, Miyazaki Chihiro nhanh chóng ngửa ra sau cắm một đao vào bụng nó, nương quán tính lôi kéo về phía trước, chú linh đương nhiên không có nội tạng khí quan phức tạp, mổ bụng chú linh ra, cô không bị rơi vào kết cục tim gan tì phổi rơi vào người, nhưng vẫn bị máu bắn đầy lên cổ.

Chú linh chết đi ngã quy phía sau cô, người nó bắt đầu tan biến, khiến cho máu dính lên người cô cũng tan theo. Các bạn học xúm lại đây sôi nổi khen cô biết nắm bắt cơ hội, thuận lợi hoàn thành công việc trừ tà đầu tiên, nhưng cô chỉ cười miễn cưỡng một cái, bàn tay cứng đờ cọ qua khuôn mặt, mang đi vệt máu chói mắt, để lộ ra làn da trắng bệch bên dưới.

Kugisaki Nobara lấy khăn ướt ra muốn lau cho cô, nhìn thấy vậy liền kinh hãi hỏi: "Chihiro, cậu không sao chứ?!"

Miyazaki Chihiro nói không ra lời, chỉ biết lắc đầu liên tục, cô thất tha thất thểu lui về góc tường sau lưng, chống tay lên tường bắt đầu nôn ra.

****

Chú thích:

– Wakizashi: (脇差) Hiếp Sai: một thanh đao tầm trung có chiều dài từ 30-60cm, nó ngắn hơn Katana một chút. Một số loại có chiều dài hơn gần bằng thanh katana thì được gọi là O-wakizashi. Một số thanh ngắn hơn thì được gọi là Ko-Wakizashi. Đây là thanh đao mà nhiều võ sĩ mang theo mình cùng với Katana. Mục đích là để đỡ hoặc hỗ trợ chiến đấu cùng với Katana. Cả hai loại kiếm đều cong và chỉ có một lưỡi nhọn, nhưng Wakizashi đặc biệt thích hợp trong cận chiến. Nó cũng phục vụ như một vũ khí tự vệ cho các tầng lớp dân cư khác như thị dân và thương nhân.

– Nói một chút về tính linh hoạt mà Gojo Satoru nhắc đến, ban đầu mình nghĩ là tính linh hoạt của Chihiro, mặc dù lúc đó vẫn hơi lăn tăn là sự linh hoạt của người sẽ bị vũ khí làm ảnh hưởng à? Nhưng sau đó mình tìm hiểu thêm về các loại đao kiếm của Nhật Bản thì nghĩ có lẽ tính linh hoạt này là của vũ khí chứ không phải người.

Về tính linh hoạt của kiếm: Các thợ rèn nhận ra rằng kiếm Nhật phải có khả năng uốn cong dưới áp lực, nếu không, chúng sẽ dễ bị hư hại. Để vượt qua thử thách này, họ đã sử dụng phương pháp xử lý nhiệt đặc biệt: phủ một lớp bùn đất sét dày lên sống kiếm, trong khi không phủ hoặc chỉ phủ một ít lên cạnh sắc.

Khi thanh kiếm vẫn còn nóng, người thợ làm nguội nó trong nước hoặc dầu, cho phép sống kiếm và cạnh kiếm nguội đi ở các tốc độ khác nhau, mang đến sự linh hoạt cho kiếm.

– Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón trỏ và ngón cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.