Cánh cửa mở ra để lộ khuôn mặt hơi có vẻ kinh ngạc của nam sinh. Rõ ràng cậu vừa mới rửa mặt xong, mái tóc đen vốn dựng đứng cũng bị thấm ướt rũ xuống hỗn độn dán ở trên mặt, đôi mắt mảnh dài mờ mịt nhìn lại đây.
Miyazaki Chihiro chắp tay sau lưng, cười nói: "Tớ làm bữa sáng, đến phòng sinh hoạt nếm thử nhé."
Fushiguro Megumi trả lời chậm mất nửa nhịp: "... Không cần khách khí như vậy, buổi sáng nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt."
"Đến đây đi, chúc mừng chúng ta trở thành bạn học mà." Mi mắt cong cong, Miyazaki Chihiro nhẹ nhàng nói: "Thỉnh thoảng tớ mới làm thôi, coi như vì để rèn luyện trước cho việc mở cửa hàng sau này."
"Mở cửa hàng?"
"Tớ muốn có một tiệm bánh ngọt cho riêng mình, cho nên tớ đang nỗ lực đó ~" nhắc tới lý tưởng này, ý chí chiến đấu của cô lập tức sục sôi, dặn dò Fushiguro Megumi lát nữa đến đó xong liền đi sang phòng của Itadori Yuji.
Trên hành lang lại vang lên tiếng nói tràn đầy sức sống của thiếu nữ.
"Itadori, buổi sáng tốt lành."
*
Vì số lượng học sinh của Cao Chuyên thật sự rất ít cho nên ký túc xá có khá nhiều phòng trống, bởi vậy nhóm học sinh cải tạo căn phòng ở ngay dưới cầu thang tầng một thành một căn phòng sinh hoạt chung. Mặc dù nói là cải tạo nhưng cũng chỉ đơn giản là dọn dẹp đồ đạc, thêm vào phòng một cái bàn vuông lùn và đệm ngồi, phần lớn đều được dùng để liên hoan ăn khuya.
Từ sau khi nghe Kugisaki Nobara nhắc đến căn phòng này, Miyazaki Chihiro liền có suy nghĩ muốn chuẩn bị bữa sáng, bởi vậy sáng nay cô đã chạy đến phòng bếp mượn dùng đồ đạc và nguyên liệu nấu ăn, làm xong bèn đi gọi mọi người tới.
Khi bốn người có mặt đầy đủ ở phòng, ngoài Miyazaki Chihiro ra, tất cả đều vẫn còn mơ màng buồn ngủ.
Kugisaki Nobara cầm lấy miếng bánh mì nướng trước mặt cắn một miếng, cô ấy bỗng bừng tỉnh: "Thế mà lại là bánh nhân hạnh nhân, hương vị siêu ngon!"
Miyazaki Chihiro chống cằm cười tủm tỉm trả lời: "Đang là mùa quả hạnh nhân chín mà, sáng nay vừa mới đưa tới một thùng, tớ bèn xin một ít, độ chua ngọt vừa vặn chứ?"
Thịt quả tươi ngon mọng nước, cho thêm vị chua để trung hòa vị ngọt, phối hợp với bánh mì nướng ngoài giòn trong mềm, quả thật hương vị tuyệt diệu. Kugisaki Nobara cố gắng suy nghĩ thành phần của bánh: "Không chỉ có đường..."
"Có cả mật ong nữa." Cô vui sướng nói tiếp, cũng đẩy sữa bò sang.
Itadori Yuji ở bên cạnh đã không rảnh để nói chuyện, cậu ấy nhét miếng chà bông ngàn tầng vào miệng sau đó quay sang giơ ngón tay cái với cô.
Cô cười nhận khích lệ, quay đầu nhìn Fushiguro Megumi. Cậu ấy do dự cầm cái muỗng múc một miếng sữa gừng đông lạnh, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy món này.
Ở lần sống lại trước từng có mấy tháng tiếp xúc làm Miyazaki Chihiro biết cậu ấy không thích vị ngọt, cho nên phần sữa đông lạnh này cô cố ý bỏ lượng đường ít nhất, cuối cùng tạo thành sữa đông thơm mềm hơi cay nhẹ, vị ngọt và vị cay hòa quyện rất kích thích cảm giác thèm ăn.
"Tớ chỉ rành làm bánh thôi, những cái khác đều rất bình thường." Cô chỉ sữa gừng đông lạnh, chân giò hun khói và sandwich: "Mong rằng không quá tệ..."
Fushiguro Megumi cắn một miếng sandwich, cậu ấy lắc đầu với cô, nghiêm túc nói: "Không đâu, hương vị rất ngon."
Một bữa sáng ngon miệng nhanh chóng kéo ngắn khoảng cách giữa bốn người, khi thu dọn mâm đồ ăn để đi học, Kugisaki Nobara đã có thể khoác tay cô một cách rất tự nhiên.
Dù có thêm một bộ bàn ghế thì trong phòng học vẫn rất trống trải, Miyazaki Chihiro ngồi ở bên cạnh Kugiasaki Nobara, bên trái cô là cửa sổ có thể nhìn ra sân thể dục.
Cô vẫn giữ tác phong của học sinh ngoan, vừa ngồi xuống là lấy sách giáo khoa và vở ra, tính toán chuẩn bị bài học trước khi Gojo Satoru đi đến.
Kugisaki Nobara hai tay trống trơn, cô ấy dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: "Thả lỏng chút, không học gì ở tiết học của thầy giáo vô lương kia đâu."
"Hả?" Miyazaki Chihiro hoang mang ngẩng đầu.
"Các bạn học, buổi sáng tốt lành, đều rất có tinh thần ha ~"
Người chưa thấy nhưng tiếng nói đã đi vào lớp học trước, cánh cửa mở ra, Gojo Satoru hai tay đút túi nhàn tản tiến vào.
Miyazaki Chihiro không thể tiếp tục hỏi ra nghi vấn, cô ngoan ngoãn im lặng ngẩng đầu nhìn anh.
Gojo Satoru nhìn quanh một vòng rồi rút một tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Muốn trở thành một chú thuật sư sống được lâu thì không thể thiếu một cơ thể dư thừa thể lực được." Thầy Gojo làm ra vẻ tính toán: "Tóm lại, chạy quanh sân thể dục ba bốn năm... Mười hai vòng đi!"
"Tớ biết ngay..." Kugisaki Nobara ỉu xìu đứng dậy, lúc đi qua bục giảng còn kháng nghị: "Thầy à, rốt cuộc khi nào mới phát đồng phục mùa Hè vậy ạ? Mặc đồ dài tay rồi vận động giữa mùa Hè quá nóng!"
Miyazaki Chihiro choáng váng khép sách lại đi ra ngoài theo mọi người, gần như không nghe thấy nội dung đối thoại của bọn họ. Cho đến khi đi ra sân thể dục cô cũng chưa lấy lại tinh thần, dáng vẻ như đã bị chấn động vô cùng lớn.
Fushiguro Megumi ở bên cạnh khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
"... Tớ chạy 800 m miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn." Cô cười, tuyệt vọng nhìn đôi chân của mình.
Fushiguro Megumi: "..."
Cậu ấy thở dài rồi nói: "Giữ vững tốc độ, chạy chậm một chút, thật sự không chịu được cũng không cần cố quá. Vốn dĩ rèn luyện chính là đi một bước tới một bước. Thầy Gojo sẽ không bắt ép cậu."
Miyazaki Chihiro gật đầu, thở sâu, cất bước chạy khi nghe thấy tiếng hô của Gojo Satoru.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, cô khó khăn giữ được tốc độ đều đều, nhưng bước chân càng ngày càng nặng, đến vòng thứ sáu cả người đã lung lay không vững.
Không biết Itadori Yuji đã vượt qua cô bao nhiêu lần nhưng nhìn cậu ấy vẫn rất nhẹ nhàng, thậm chí còn dư lực đi chào hỏi.
... Này, này thật sự là thể chất của loài người sao? Itadori thậm chí còn không bị đổ mồ hôi!
Miyazaki Chihiro như bị vớt ra từ trong nước, cô bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Cùng là đã vượt qua cô mấy vòng, bây giờ Kugisaki Nobara lại tiếp tục chạy đến chỗ cô, vốn dĩ tâm trạng của cô ấy đang rất táo bạo vì nóng, nhìn thấy Itadori Yuji thoải mái chạy qua làm cô ấy càng phiền lòng hơn, tốc độ đang thong thả cũng lập tức tăng lên, nổi giận đùng đùng đuổi theo.
"Này, Itadori, cậu khiêu khích tôi hả!"
Fushiguro Megumi vẫn luôn chạy chậm theo cô, cậu ấy làm như không nhìn thấy hai người đang ầm ĩ kia, chỉ nhắc nhở cô: "Hơi thở rối loạn rồi."
Đầu óc của Miyazaki Chihiro đã không còn rõ nữa, cô mờ mịt nhìn cậu ấy, làm cho cậu ấy không thể không nói to hơn.
"Hít thở, học theo tớ, hít vào..."
*
Hai người đứng ở dưới bóng cây phía xa.
Gojo Satoru nhìn sang người phụ nữ đang nhìn đến ngẩn người, nhẹ nhàng nói: "Như cô chứng kiến, Miyazaki thích ứng không tệ."
Người phụ nữ bên tóc mai đã xuất hiện màu bạc trắng bừng tỉnh, bà thu hồi tầm mắt, bên môi vô thức mang theo ý cười, lẽ phép gật đầu: "Như vậy tôi cũng yên tâm rồi... Cảm ơn anh đồng ý yêu cầu đường đột của tôi."
"Phụ huynh đến thăm học sinh là nhu cầu dễ hiểu, trường học chúng tôi cũng không thiếu nhân tính đến mức ấy." Thái độ của Gojo Satoru có thể được coi là ôn hòa, nếu Ijichi Kiyotaka ở đây, có lẽ anh ta phải bị chấn động: "Cô có muốn đến gặp Miyazaki không?"
Kuhakugawa Kiriu đi từ Hokkaido đến đây, bà cười nhẹ lắc đầu.
"Không cần. Tôi chỉ không yên tâm nên mới đến xem con bé... Biết con bé có thuận lợi dung nhập hoàn cảnh mới là đủ rồi."
Bà lại lẳng lặng nhìn bóng người nho nhỏ trên sân thể dục một lát, nhìn thiếu nữ được bạn học nâng đi một vòng cuối cùng rồi tìm bóng cây nghỉ ngơi, vẻ mặt của bà dịu dàng vô cùng.
"Con bé Chihiro này... Gặp phải khó khăn là thích một mình chịu đựng. Từ khi con bé đến Tokyo một mình tôi đã lo lắng rất nhiều."
Bà ngước đôi mắt đã có vết chân chìm nhìn chằm chằm thanh niên đeo kính râm một hồi sau đó cúi người thật sâu.
"Tôi không biết con gái đã gặp phải chuyện gì ở trường học cũ, nhưng mà, hy vọng rằng con bé có thể vui vẻ trong thời gian ở chỗ này. Thầy Gojo, làm ơn thầy, nếu có xảy ra việc gì, mong thầy hãy liên hệ với tôi, ít nhất tôi còn có thể đưa con gái về nhà đúng không."
Bà đặt mình ở chiếu dưới, giọng điệu lại bình tĩnh kiên quyết.
Gojo Satoru im lặng một giây, anh cũng trả lời bằng giọng điệu chắc chắn như vậy.
"Học sinh của tôi sẽ không có việc gì."
Nhận được lời hứa hẹn, người mẹ yên lặng đi đến lại yên lặng rời đi. Gojo Satoru rời khỏi bóng cây, đi xuống bậc thang.
Trên sân thể dục, Miyazaki Chihiro bị kéo dậy khi vừa nghỉ ngơi xong, bắt đầu dãn cơ theo Fushiguro Megumi. Thiếu nữ mặt mày suy yếu nhìn thấy anh khi đang khom lưng, cô bè vẫy tay chào anh nhân lúc thay đổi động tác, cũng liếc nhìn sang vị trí trên cạnh anh như cảm nhận được điều gì đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]