Khắp phòng y tế đều là màu trắng. Trần nhà màu trắng, mành che màu trắng, giường bệnh màu trắng, đến chính màu da của cô cũng là trắng bệch.
Đau đầu kịch liệt khiến Miyazaki Chihiro cuộn tròn cả người, cô đè chặt thái dương, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Có người đang nói chuyện với cô, không phân rõ là bạn học nào, cô cố nén trái tim đập nhanh lẩm bẩm đáp lại.
"Không, không sao... Nghỉ ngơi một chút... Là khỏe..."
Bạn học im lặng nhẹ nhàng buông tấm mành, chừa lại không gian yên tĩnh cho cô nghỉ ngơi. Cô nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ nghe thấy tiếng khép cửa cùng với câu nói từ ngoài hành lang truyền vào.
"Con bé không phải đột nhiên bị kích thích."
Ieiri Shoko khoanh tay lạnh nhạt liếc nhìn ba người đang trốn ở chỗ ngoặt hành lang, cô ấy dời mắt, tựa lưng vào cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là cảnh núi trùng điệp, trời đang lúc chạng vạng, nắng vàng rơi xuống người cô ấy, chiếu lên đôi mắt thâm đen mệt mỏi.
Dù là đã là năm thứ năm cai thuốc, cơ thể vẫn thỉnh thoảng nhớ lại sự ỷ lại với nicotin, cô ấy vô thức vuốt ve đốt ngón tay, nhíu mày ngước mắt nhìn thanh niên đứng bên cạnh, giọng điệu nhạt nhòa.
"Là bệnh tâm lý, chắc cũng không ít năm rồi..."
Chỗ ngoặt như có tiếng xôn xao, Ieiri Shoko hơi nhướng mày, bình tĩnh nói hết câu.
"... Rối loạn căng thẳng sau chấn thương, tên gọi tắt là PTSD." Nữ bác sĩ tùy ý gom lại mái tóc dài bị gió thổi tung: "Tôi không kiến nghị em ấy tiếp tục làm chú thuật sư, chỉ làm bệnh nặng hơn thôi."
Đưa ra lời thông báo như thường lệ, cô ấy để lại một câu "Kế tiếp chính là chuyện của cậu, tôi đi trước" rồi đi đến hành lang dài bên kia.
Gojo Satoru đứng tại chỗ, trên mặt của anh không có biểu cảm gì, anh xoay người đi đến chỗ ngoặt, lúc đè ba người đang muốn bỏ chạy lại, nụ cười quen thuộc đã xuất hiện trên mặt anh. Sau khi tống cổ ba học sinh năm nhất đi ăn cơm tối, anh quay trở lại phòng y tế, im lặng đẩy cánh cửa trước mặt.
*
Miyazaki Chihiro hôn mê một thời gian ngắn, khi tỉnh lại, trái tim cô đã đập thong thả lại, chỉ là cảm giác đau đớn liên miên trong đầu vẫn không dứt. Cô thả lỏng cơ thể cứng đờ, cũng lần người nằm yên, chớp mắt, tầm mắt mơ hồ bỗng xuất hiện màu trắng như mây khác hoàn toàn xung quanh.
Là sợi tóc của Gojo Satoru.
Tâm trí lập tức tập trung lại, cô giật mình gọi.
"Thầy ơi..."
Không biết vì sao bỗng nhiên hoảng loạn, cô cố gắng tìm từ: "Cái này, thật ra không bị thương gì cả, là lần đầu chiến đấu với chú linh nên không quen..."
Xong đời, cô phải bị cho thôi học rồi, lý trí hét lên, cũng liều mạng nhắc nhở năng lực của cô siêu kém, lại là người có bệnh tâm lý, cứ ăn vạ giới chú thuật thế này là rất quá đáng, có lẽ ngay giây sau thôi Gojo Satoru sẽ khuyên cô dọn dẹp về quê...!
Cô vừa suy nghĩ vừa giãy giụa ngồi dậy nhưng bị Gojo Satoru đặt tay lên vai đè lại, giọng điệu của anh vẫn như ngày thường.
"Nằm nghỉ đi."
Hai người im lặng đối diện một lát, Gojo Satoru ngồi ở bên giường bệnh nhẹ nhàng hỏi.
"Tán gẫu một chút nhé?"
Miyazaki Chihiro nắm chặt khăn trải giường, cô do dự gật đầu.
Đều là chuyện cũ năm xưa, ngay từ đầu tiếng nói của cô còn vững vàng, nhưng nói được một lúc, ác mộng quanh năm suốt tháng bỗng hiện lên trước mắt, khiến cô vô thức run lên.
Tiếng gầm rú của xe tải, tiếng cửa hàng sụp đổ, tiếng trẻ nhỏ la hét, tất cả đều vặn vẹo bên nhau, chúng như biến thành tiếng ồn không thể nào phân biệt được, cuối cùng chỉ còn tiếng cơ thể người bị đâm vỡ là rõ ràng lạ thường.
Trong lúc hoảng hốt, tro bụi và đá vụn trộn lẫn máu tươi bắn tung tóe lên người, đứa trẻ ngã vào căn phòng đổ nát gào khóc khàn cả giọng, màu đỏ che phủ tầm mắt.
Miyazaki Chihiro run rẩy xoa mặt theo bản năng, cô muốn quên cảm giác dính nhớp, đầu óc hỗn độn, ký ức kiếp trước lại nổi lên, thiếu nữ mười chín tuổi quỳ rạp trước vải bố trắng.
Kiếp trước bố mẹ qua đời quá bất ngờ, cô đột nhiên nhận được điện thoại của cảnh sát khi chuẩn bị thu dọn đồ đạc để quay về đại học Tokyo khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, cả người ngơ ngác suốt dọc đường, cho đến khi đứng ở trước di thể mới xác nhận không phải trò đùa dai. Hai thi thể rách nát tung tóe không nhìn ra hình người, sau khi cô gật đầu xác nhận, sau khi vải bố trắng che đậy hai khuôn mặt, cô mới giật mình tỉnh táo lại, người bỗng dưng không có sức lực như nhùn nhão bị hòa tan, ngã xuống mặt đất, người khác nâng thế nào cũng không dậy được—
Tiếng nói ngập ngừng gián đoạn, đôi môi Miyazaki Chihiro đóng mở, cô nếm tới hương vị mặn chát. Đôi bàn tay ôm lấy khuôn mặt chậm mất nửa nhịp mới cảm nhận được chất lỏng đang tràn ra từ khe hở ngón tay, cô ngơ khác ngừng nói, tiếng khóc nấc quẩn quanh bên tai, tiếng khóc của trẻ nhỏ và thiếu nữ dung hòa ở đây, hóa thành tiếng khóc của cô bây giờ.
... Thì ra, cô cũng đang khóc.
Tiếng nghẹn ngào mỏng manh thoát ra khỏi khớp hàm đang cắn chặt, cô che mắt, cô khổ sở vùi mặt vào gối đầu.
"Shoko nói, không kiến nghị em tiếp tục làm chú thuật sư." Gojo Satoru vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, lời nói bình tĩnh vô cùng: "Dù là giám sát hay chỉ là 'cửa sổ' truyền lại tình báo cũng phải đối mặt với hiện trường vụ án thảm thiết thường xuyên, đây đều không phải nghề nghiệp phù hợp với em.
Lời khuyên nhủ rõ ràng như vậy làm Miyazaki Chihiro sợ tới mức quên cả khóc, cô ngẩng mặt lên khỏi gối đầu, giọng điệu nghe vừa tủi thân vừa kiên quyết: "... Không muốn, em muốn trở thành chú thuật sư!"
Gojo Satoru kéo bịt mắt xuống.
"Theo quy tắc bình thường, thầy nên thông báo cho phụ huynh tới đây ngay lập tức để làm thủ tục chuyển trường giúp em." Đối diện ánh mắt kháng nghị cùng khiếp sợ của cô, anh hơi mỉm cười: "... Đáng tiếc, thầy không phải người thích làm theo quy định."
Chú thuật sư mạnh nhất có đôi mắt xinh đẹp như vòm trời giơ tay sờ đầu cô.
"Cố lên đi."
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói lời cổ vũ.
*
Nhận được sự khẳng định của Gojo Satoru, trong lòng Miyazaki Chihiro nhẹ nhõm hơn hẳn, cô tiếp tục ra ngoài làm nhiệm vụ cùng các bạn sau khi nghỉ ngơi hai ngày. Nhưng đáng tiếc chính là mặc dù đã hạ quyết tâm thì bệnh cũng sẽ không đi khỏi nhờ vào ý chí, khiến cô bắt đầu gặp ác mộng suốt đêm.
Các bạn học ở bên cô mỗi ngày đương nhiên phát hiện ra nguyên nhân khiến tinh thần của cô không phấn chấn, cho dù không ai nói ra nhưng kể từ đó bọn họ rất ít khi để cô ở một mình, dù là phân công nhau ra ngoài cũng sẽ để lại một người ở lại trò chuyện với cô.
Đầu tháng Bảy, Miyazaki Chihiro ở lại Cao Chuyên tĩnh dưỡng sau một lần bị thương vì nhiệm vụ, các bạn học thì nhận được nhiệm vụ mới, đích đến là học viện Thanh Thiếu Niên ở phía tây Tokyo.
Cô không tham gia nhiệm vụ cho nên không biết được thông tin cụ thể. Nằm trong phòng ký túc xá nhìn mưa phùn ngoài trời, cô mở điện thoại, trong điện thoại cũng truyền ra tiếng mưa rơi.
Đầu máy bên kia, Itadori Yuji hỏi vết thương của cô đã hồi phục đến đâu rồi, biết được đã không còn ảnh hưởng đến hành động, cậu ấy nhẹ nhàng hẹn cô nhiệm vụ lần sau bốn người cùng đi.
[Bọn tớ phải vào rồi, trong 'màn' không có tín hiệu, khi nào ra lại nói chuyện tiếp nhé.] tiếng nói của cậu hơi thay đổi qua đường truyền sóng điện, [Miyazaki, lát nữa gặp!]
Miyazaki Chihiro không nhịn được cười: "Ừ, đợi lát nữa gặp! Bữa tối tớ sẽ làm thêm bánh ngọt để ăn tráng miệng ~"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]