Tống Ngọc nói xong, liền đi tới bên cạnh Thanh Nguyệt, đưa cây dù cho hắn cầm, sau đó ngồi xổm trước hắn. Thanh Nguyệt khó hiểu, hỏi:
“Ngươi làm gì vậy?”
“Trên đường có nước, ta cõng huynh về.”
Thanh Nguyệt thấy Tống Ngọc ngồi xổm trên mặt đất đầy nghiêm túc, cười khúc khích.
“Trong lòng ngươi ta mỏng manh đến thế sao?”
Tống Ngọc vẫn ngồi xổm không nhúc nhích.
“A Nguyệt thích sạch sẽ, trước kia nhờ đến phòng huynh để điều trị vết thương ở chân cho huynh mà phát hiện ra.”
Thanh Nguyệt thu hồi gương mặt tươi cười mà nói:
“Tống đại phu quan sát thật là tinh tường.”
Nói xong cũng không khách sáo với Tống Ngọc nữa, cầm dù bò lên lưng Tống Ngọc. Tống Ngọc quàng tay qua chân Thanh Nguyệt, chậm rãi đứng lên.
“A Nguyệt so với trước kia có nhẹ hơn chút xíu.”
Thanh Nguyệt giơ ô che, đầu ghé vào vai Tống Ngọc, nhẹ nhàng đung đưa mũi chân, cười nói:
“Tống đại phu thoạt nhìn gầy gò, không ngờ lại khỏe như vậy.”
“Trước đây từng theo sư phụ đi rất nhiều nơi, lúc ấy đi liên tục, thân thể cũng nhờ vậy mà trở nên cường tráng hơn so với người khác.”
Thanh Nguyệt cọ cọ mặt lên vai Tống Ngọc rồi lại nói:
“Tống đại phu, về sau chúng ta cũng đi muôn nơi có được không? Ta không muốn trở về nơi này nữa.”
Tống Ngọc cảm nhận được gò má ấm áp của Thanh Nguyệt dán trên vai mình, nhẹ nhàng cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
“A Nguyệt muốn đi nơi nào cũng được.”
Thanh Nguyệt mừng rỡ, cụng đầu vào Tống Ngọc, mũi chân đung đưa vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-dua/256330/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.