Kể từ khi tỏ tình vào đêm hôm ấy, Tống Ngọc bắt đầu mỗi ngày đều tới Tiên Nhạc Lâu tìm Thanh Nguyệt, nhưnh Thanh Nguyệt lại không để ý đến Tống Ngọc, bắt đầu tránh né y, sau đó không nhìn thấy hắn lần nào nữa, y không biết mình nên làm gì đây.
“Hầy, ngươi nhìn kìa, hôm nay Tống đại phu ở thành Nam lại tới nữa.”
“Thế thì sao, Tống đại phu này cũng thật đáng thương, thích ai không thích lại đi thích Thanh Nguyệt, ngươi không thấy đây đúng là trò đùa à.”
……
Thanh Nguyệt dựa vào cầu thang trên lầu, thấy Tống Ngọc ngồi ở dưới lầu ngẩng đầu nhìn hắn, y chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn. Thanh Nguyệt bất giác nhíu mày, quay lưng đi lên lầu, bắt gặp Ôn Lương đứng đó, thấy hắn lên đây liền nói với hắn:
“Thanh Nguyệt, ngươi tới phòng ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thanh Nguyệt không thèm để ý mà di chuyển bước chân, chậm rãi theo Ôn Lương vào phòng y.
“Chuyện Tống Ngọc là sao vậy?”
Ôn Lương bước vào phòng, ngồi trên ghế hỏi một câu.
Thanh Nguyệt vẫn không để ý đến hắn, ngồi trên ghế trước cửa phòng mà nói:
“Ngươi có chuyện gì không? Không có gì thì ta ra ngoài đây.”
Nói xong liền quay đi muốn mở cửa ra ngoài, ngay lập tức bị Ôn Lương đè lại trên cửa, một tay vòng qua ôm lấy eo, tay khác cầm cổ tay của hắn.
Thanh Nguyệt bực bội vặn vẹo thân thể.
“Ban ngày ban mặt ngươi làm trò gì thế?”
Ôn Lương dựa đầu vào vai Thanh Nguyệt, thấp giọng nói:
“Thanh Nguyệt, ngươi và Tống Ngọc rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-dua/256329/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.