Trời đã đến cuối thu, không khí vào ban đêm rất lạnh, Ôn Lương đến giếng nước rửa mặt, ngón tay vừa mới thò vào đã lạnh run vì băng giá. Nhanh chóng rửa xong, y lấy chiếc khăn vắt từ trên vai xuống lau mặt. 
“Này, ngươi qua bên kia rửa mặt đi.” 
Ôn Lương đột nhiên bị một người từ phía sau đá qua một bên khiến y lảo đảo, cau mày bất mãn quay đầu lại, đã thấy Thanh Nguyệt ôm chậu nước trong tay, vẻ mặt không kiên nhẫn mà trừng mắt với y. Thấy y quay đầu lại còn nháy mắt ý bảo y hãy tránh qua một bên. 
Ôn Lương tuy tức giận trong lòng nhưng cũng chỉ nắm chặt chiếc khăn lau trong tay, sau đó khom lưng cầm lấy chậu của mình dưới chân, đứng dậy chuẩn bị rời đi. 
Nào ngờ mới vừa nhấc chân chuẩn bị đi đã bị Thanh Nguyệt gọi lại. 
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” 
Ôn Lương nhẫn nhịn, vẫn không xoay người sang chỗ hắn, hỏi: 
“Có chuyện gì sao?” 
“Ngươi là người làm hả? Ngươi tên là gì?” 
Ôn Lương không thích kiểu nói chuyện này của Thanh Nguyệt nên đã quay mặt lại: 
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” 
Ai ngờ Thanh Nguyệt nghe được hắn nói, giương cổ lên, giáng đôi mắt khinh thường mà nói: 
“Người làm mới tới sao không tuân theo quy củ gì hết vậy?” 
“…” 
Ngươi làm như ngươi không phải người hầu vậy! Còn nữa, là ai lúc nãy đã đá ta chứ hả? 
Ôn Lương thầm mắng trong lòng nhưng trên mặt thì vẫn tỏ ra lạnh lùng. 
Thanh Nguyệt lắc đầu nói: 
“Ngươi đó, đúng là không biết nhìn sắc mặt người khác, ở Tiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-dua/256331/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.