- " Là mẹ sao ba ''. Đây là lần đầu tiên được thấy mẹ qua bức ảnh. Nhưng Giai Giai thấy mẹ mình vô cùng xinh đẹp. Không biết ở ngoài sẽ xinh hơn không. Mình vô cùng trông đợi.
Tuy nhiên, con bé không biết rằng sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp mặt mẹ mình nữa. Nếu biết được sự thật không biết con bé sẽ sốc đến mức nào.
Bây giờ Giai Giai vui quá mà rưng rưng muốn khóc. Lúc chiều, Thế Khải chỉ hỏi đến mẹ là đã không kiềm chế được xúc động mà bật khóc. Nhưng nhớ đến lời anh Thế Khải nói nếu khóc là không chơi cùng nữa. Thì làm sao dám khóc đây. Phải kiềm chế mới được.
Thấy con gái mình cứ cố kiềm nén hít hít mũi, ông lên tiếng đáp: '' Đúng rồi ".
Ông Thẩm thấy thương đứa con gái này vô cùng. Chịu cảnh mất mẹ từ rất sớm. Không có được hơi ấm của mẹ. Nhưng không sao, ông hứa suốt phần đời còn lại sẽ lo lắng, chăm sóc cho Giai Giai bù lại gấp đôi tình thương của mẹ. Để con không cảm thấy cô đơn và buồn tủi nữa.
Trước mắt thấy cảnh cha con tình thâm mà phát chán. Khóc cho ai coi đây?
Ông Chu muốn đi qua rước cái thằng con đó. Đi chơi cho lắm vào không biết đường về. Nếu mày không có giá trị lợi dụng thì đừng hòng tao phải xách thân xác này qua đây rước mày về. Đúng là chẳng ra tích sự gì.
Ai ngờ đâu chưa kịp hết tức giận, vừa vào đã nhìn cảnh trước mắt. Một bức ảnh thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628343/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.