Sao khi hai cha con ông Chu đi khuất dạng thì ông Thẩm cũng vào ăn cơm.
Ông Thẩm dắt tay Giai Giai vào, ông đi ngang qua tấm hình vừa nãy của vợ làm cho hai ba con sướt hết cả mắt.
Ông nói với bà Lệ Vân cũng như nói với chính lòng mình:
' Dù Giai Giai không phải con ruột của anh, nhưng vẫn dùng tính mạng để yêu thương nó cho đến khi anh không còn trên đời nữa. Em an lòng nhé '.
Đúng như ông nói, Giai Giai không phải là con ông sinh ra. Nhưng những gì mà ông đối xử với Ngọc Giai không khác gì là con ruột cả.
Người đàn ông thất bại trong mọi cuộc yêu. Có thể là sự bất lực hay có thể là một nguyên do nào khác. Dù như thế nào ông cũng đã từng có một đời vợ...
Suy nghĩ vu vơ vậy thôi nhưng vừa vào đã thấy mùi thức ăn thơm phức, bụng cồn cào hẳn ra.
Ông lần nữa bực mình. Có đứa con gái nào như Minh Châu không? Đến giờ cơm không biết vận thân lúc nào cũng thích nhắc nhở. Hết cách với con bé.
Nhà có hai đứa con gái. Một đứa thì vui vẻ hoạt bát. Còn đứa thì lầm lầm lì lì trốn trong phòng. Nếu chọn một đứa để yêu thương thì đương nhiên ai cũng sẽ chọn Giai Giai rồi. Còn con hé Minh Châu cứ luôn như vậy. Làm ông phiền lòng, chẳng biết cách nào để hàn gắn tình cảm cha con bao năm nay vẫn xa cách.
- '' Ông Lý, ông giúp tôi gọi con bé Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628341/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.