Ông Chu đi về với vẻ mặt không mấy vui vẻ. Có đứa còn cứ làm cho ba nó đau đầu. Không phải ông khéo ăn khéo nói thì cũng bị người ta nghi ngờ rồi. Mất mặt quá không biết.
Trên đường đi về nhà. Chu Thế Khải không dám lên tiếng trước sợ ba giận mà bị la mắng.
Nhưng không cần phải lo lắng như vậy. Vì cậu là ác chủ bài lớn nhất trong tay ông ta thì làm sao cậu có chuyện gì được chứ.
Cuối cùng cũng đến được nhà. Ông Thẩm cũng thương người làm thật đó. Cho chỗ ở cũng không khác gì chỗ rách nát lúc trước mình ở. Không ngờ người có tiền keo kiệt đến thế.
Thấy cái nhà là chỉ muốn chê bai.
Vừa vào đến nhà là đã làm người cha tốt biết yêu thương lo lắng:
- '' Tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm, nhanh đó, ha đói rồi ''.
Mặt dù lời nói với tâm thế gượng ép nhưng đối với Thế Khải là câu nói mà cậu cần nhất. Chỉ cần ba cậu như vậy nhịn đói cậu vẫn thấy vui.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận đuộc tình cảm của cha. Dù ông ta làm vậy chỉ vì mục đích của mình.
- '' Dạ, con biết rồi ba ''. Cậu không ngần ngại gật đầu mà nhanh chóng vào tắm.
Thằng ranh lúc nào mặt cũng dạ dạ vâng vâng. Nhưng luôn làm trái ý lại hay phá chuyện tốt nên khiến ông tức giận vẫn không làm gì được nó.
Hai cha con ăn cơm với những món rau ông ta hái đại trong vườn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628340/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.