Biết mình đã lỡ động chạm vào vết thương của em ấy. Nhưng không biết phải làm gì cả. Chỉ có điều cậu và em ấy có cùng điểm chung là ' mất mẹ '.
- " Giai Giai à, anh xin lỗi. Không phải anh cố tình hỏi để làm em khóc đâu ''. Cậu cũng đâu biết phải làm gì để dỗ dành con nít đâu chứ. Mặc dù, cậu cũng là con nít ấy có khác gì đâu. Đau đầu thật mà.
- '' Không phải tại anh đâu. Chỉ tại em nhớ mẹ nên mới khóc ''. Cô bé vẫn chưa ngừng khóc.
Thấy cô bé hiểu chuyện như vậy cậu cũng có chút đau lòng. Không phải ai cũng cảm nhận được nỗi đau mất mẹ. Nhưng cậu cũng không biết mặt mẹ từ sinh ra cho đến bây giờ nên anh có thể đồng cảm được với cô bé ở cả phương diện mất mẹ và cùng trang lứa.
- '' Em nín đi, sau này anh mới chơi với em nữa. Anh không thích chơi với mấy đứa nhóc hay mè nheo đâu ''. Biết mình đã không đúng với con bé nhưng cậu vẫn lên tiếng uy hiếp. Vì biết con bé đang tuổi ăn chơi nên cứ đánh vào tâm lí như vậy biết đâu sẽ nín thật thì sao?. Còn nếu uy hiếp thất bại thì coi như hai ba con anh thất nghiệp.
Lần này, cậu đã đoán đúng.
- '' Không! Anh phải chơi với Giai Giai, không được bỏ em chơi một mình, biết chưa? ''. Nghe cậu nói như vậy cô bé cũng đành nuốt ngược nước mắt vào trong. Nhưng mặt mũi vẫn còn sụt sùi, tèm lem nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628344/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.