Thế Khải ngồi trầm ngâm trong lúc nghĩ trưa. 
Sao bản thân muốn làm cho người khác đau khổ. Nhưng bây giờ anh mới chính là người khổ tâm nhất. 
Lòng mệt mỏi đầy nặng trĩu nhưng chẳng có ai thấu hiểu để sang sẻ. Cảm xúc trống rỗng và cô đơn cứ vây lấy anh. Khó thở vô cùng! 
' Thế Khải... Thế Khải '. Minh Châu rõ cửa, nhưng chẳng thấy ai trả lời. 
Thấy kì lạ nên đã mở cửa bước vào khi chưa có sự đồng ý của Thế Khải. 
' Thế Khải '. Một lần nữa Minh Châu gọi tên anh. Lúc này, Thế Khải mới giật mình quay về với thực tại. Tuy nhiên, hình bóng của người con gái đó vẫn còn hiện lên trong đầu anh. Không thể ngừng nhớ... 
Thế Khải lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, không còn mơ hồ như vừa rồi: 
' Chị cũng nên biết phép lịch sự một chút '. Anh có chút cau mày khi Minh Châu tự ý đi vào mà chưa có sự cho phép. 
Lúc này, Minh Châu cảm thấy có chút uất ức lên tiếng giải thích: 
' Em thật sự có rõ cửa, nhưng mãi anh vẫn không lên tiếng. Nên em mới... '. 
' Được rồi, tôi hiểu. Nhưng chị vào đây có việc gì sao? '. Đúng là bản thân bơ phờ, không để ý đến xung quanh. 
' Em chỉ muốn rủ anh đi ăn trưa. Anh có thể... '. Minh Châu rất muốn có một cơ hội để gần anh hơn. Nhưng lần nào cũng bị từ chối, và lần này cũng không ngoại lệ. 
' Tôi rất bận! Cảm ơn lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628167/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.