Thừa Quân kéo Minh Châu vào nhà hàng gần sát công ty.
' Cô ngồi xuống đi '. Cuối cùng Thừa Quân cũng chịu buông tay ra.
Minh Châu được thả tự do, lập tức xoa nhẹ lên vết hằng đỏ chót do Thừa Quân để lại.
Minh Châu cáu gắt:
' Anh làm vậy là có ý gì? '.
' Ý gì? Câu này tôi phải là người hỏi cô mới đúng '. Thừa Quân khó chịu lên tiếng.
' Mấy ngày nay, cô cứ trưng bộ mặt như vậy cho ai coi '.
Ha, thì ra là chuyện này. Không nhắc Minh Châu cũng sẽ không bao giờ quên những gì mà anh ta ban phát.
Làm người tốt cũng bị nói là lợi dụng. Giờ thì tốt rồi, muốn tránh xa để không gây phiền phức mà cũng bị tên này chất vấn. Làm sao mới có thể làm vừa lòng anh ta đây.
' Anh đừng nghĩ tôi sẽ quên chuyện cũ, còn tôi làm gì cũng không đến lượt anh phán xét '.
Minh Châu bỏ đi, không muốn ở lại nhìn tên đáng ghét đó chút nào. Bỏ thời gian ngồi với anh ta thà về nghĩ cách để cho Thế Khải yêu mình còn hơn.
Thừa Quân không thể chấp nhận nỗi, muốn cô ta đến đây để có thể gỡ bỏ hiểu lầm. Nào ngờ kết quả lại còn tệ hơn.
Tâm trạng không tốt, ăn gì cũng chẳng thấy ngon nên Thừa Quân cũng tiếp nối Minh Châu mà trở về...
'' Reng Reng ''
Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi làm cho Minh Châu nhíu mày khó chịu. Không biết ai đã khuya
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628165/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.