Đất lở trong trận động đất đã hoàn toàn chặn đường đi, đoàn cứu trợ không thể nào đi vào khu vực động đất được nên chỉ đành dựng lều ở huyện lân cận. Dù không phải là huyện chịu ảnh hưởng nặng nhất thì đập vào mắt cũng là một đống đổ nát và vô số mảnh vỡ. Bộ đội đến khu vực bị nạn đầu tiên, các chiến sĩ đã dọn ra một khoảng đất trống để có thể dựng lều cho đội cứu trợ.
Chưa đợi lều dựng xong, các chiến sĩ đã khiêng cáng xông tới, tất cả bác sĩ và y tá lập tức bước vào trạng thái làm việc. Tần Phỉ và Cà Phê hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, vành mắt đau đến cay xè, tay chân không kiểm soát được mà trở nên mềm nhũn.
Chỗ này chính là địa ngục.
Địa ngục trần gian.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Không giúp được gì thì cũng đừng đứng ở đây cản đường.” Tần Phỉ bị Bạch Mộng đẩy mạnh ra, chưa đợi cô phản ứng lại thì mùi máu tanh đã xộc thẳng vào mũi. Ánh mắt của cô nhìn theo cái cáng, vết máu trên cáng đã nhòe đi, không thể nhận ra là một người hoàn chỉnh được nữa.
Chỗ này còn tệ hơn những gì cô tưởng tượng, thậm chí là đáng sợ.
“Bác sĩ Hành, bên này cần cắt chi.” Bạch Mộng hét lớn.
Hành Tri Chỉ nhanh chóng đi tới, sau khi kiểm tra nhanh anh mặt vô cảm nói: “Chuẩn bị gây mê, lập tức phẫu thuật.”
“Bác sĩ, con gái của tôi mới mười bốn tuổi, các anh không thể cưa chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-em-cung-em-tai/3569775/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.