Ngụy Chân Châu nhìn quanh căn phòng.
Kỷ Tuân nói một tràng dài như vậy cũng không thấy cô dao động là bao: "Cảnh sát, lúc nãy cậu nói đến thời gian tôi theo dõi tài khoản chính thức của bên công an, tôi cũng có thể giải thích như thế này: Bởi vì tôi chứng kiến chồng mình gϊếŧ người, vô cùng sợ hãi, cho nên tôi mới theo dõi các trang tin tức của công an...
"Về phần chồng tôi có phải là gay hay không thì có liên quan gì đến việc anh ta gϊếŧ người đây, cho dù anh ta là gay, anh ta cũng có thể nổ ra cãi vã với Trác Tàng Anh, kích động gϊếŧ người."
Ngụy Chân Châu ngồi xuống giường của Cao Sảng, vỏ chăn được Mạc Nại đổi sang kiểu bầu trời đầy sao, vừa sờ vào đã cảm nhận được mềm mại trơn nhẵn, cô hất cằm lên, trên mặt thậm chí còn lộ ra ngạo mạn trước nay chưa từng có: "Các người chỉ có thể xin tôi tự thú."
"..." Kỷ Tuân.
Nói thật, đúng là chỉ có thể như vậy. Mặc dù anh đã suy luận ra động cơ gϊếŧ người phù hợp với logic, nhưng đó là về chủ quan.
Còn về khách quan, vụ án này giống như vụ gϊếŧ người từng gây chấn động suốt một thời xảy ra trong nhà vệ sinh ở Itaewon, Hàn Quốc. Trong không gian kín, một người chết cùng hai kẻ tình nghi, không có cách nào xác nhận là ai đã ra tay.
Vụ án ở Itaewon còn có thể dùng vết thương và vết máu của người chết để phán đoán chiều cao cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202876/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.