Ngoài trời tuyết đang rơi, tuyết kẹp theo sương, đập vào trên cửa sổ, phát ra tiếng lộp bộp.
Thế nhưng trong phòng lại rất ấm áp, lò sưởi điện tử được khảm trên vách tường bốc lên từng ngọn lửa nóng rực sống động như thật, hệ thống sưởi ấm được ẩn đi khiến cả căn phòng ấm áp như mùa xuân.
Lửa ấm bám lên hai gò má của Hoắc Nhiễm Nhân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự vốn đang hờ hững lật vở bài tập bỗng ngước mắt lên, trên mặt cậu chậm rãi tỏa ra ý cười, băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở.
Cậu nói: "Ngày đó đương nhiên sẽ đến. Cho nên Kỷ Tuân, anh có đồng ý giúp không?"
"Giúp?" Kỷ Tuân nghiền ngẫm câu nói này.
"Đúng, giúp tôi, cam tâm tình nguyện nói cho tôi tất cả." Hoắc Nhiễm Nhân bắt lấy tay phải của Kỷ Tuân, "Anh không dám dùng bàn tay đã đâm em gái để đâm chính mình, vậy thì đưa dao cho tôi đi."
Cậu nắm tay Kỷ Tuân.
Cậu cúi đầu, ngửi tay Kỷ Tuân, tựa như đang ngửi mùi máu tanh còn sót lại trên bàn tay này, mùi của gϊếŧ người, sau đó cậu hôn lên tay anh, nhẹ nhàng giống như thần tử đối với quân vương.
"Giao cho tôi quyền xét xử anh."
Khao khát mãnh liệt đè nặng dưới đáy mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, đôi mắt đen kịt kia vọng xuống, chăm chú nhìn Kỷ Tuân, như muốn xé toạc Kỷ Tuân ăn vào trong bụng.
"Xét xử?" Kỷ Tuân nghênh đón ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, anh hiểu lòng cậu mà đáp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202874/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.