"Trông chặt Ngụy Chân Châu!" Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng căn dặn.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Kỷ Tuân nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân lo lắng như thế, hai tầng lầu, nói cao không cao, nói thấp không thấp, nhanh chóng chạy xuống cũng không đến mấy giây, nhưng khi Kỷ Tuân bắt đầu chạy xuống cầu thang, Hoắc Nhiễm Nhân đã trực tiếp vượt qua lan can nhảy xuống!
Mà chờ Kỷ Tuân vọt tới vị trí lối vào, xe của Hoắc Nhiễm Nhân đã chìm trong bóng đêm, ầm vang bên ngoài cửa sổ của biệt thự, gào thét lao đi.
Tốc độ anh chạy vọt về phía trước cũng dần chậm lại, cuối cùng dừng bước.
Đương nhiên, mỗi một người trưởng thành bình thường, đều sẽ biết bảo vệ trẻ nhỏ.
Hoắc Nhiễm Nhân chắc chắn cũng vậy... Cực kỳ bảo vệ.
"Thầy, thầy Kỷ..." Sau lưng truyền đến tiếng gọi của Văn Dạng Dạng.
Kỷ Tuân quay đầu lại, nhìn thấy Văn Dạng Dạng sắc mặt trắng bệch, Văn Dạng Dạng không ngừng lo sợ mà nhìn anh.
"Chúng... Chúng ta cũng đi thôi, nhanh chóng đuổi theo Hoắc đội đi."
"Gấp gáp làm gì, cô có thể đuổi kịp tốc độ đua xe mạo hiểm của Hoắc đội nhà cô à?" Càng đến thời khắc nguy cấp, Kỷ Tuân càng bình tĩnh thấu đáo, "Mau gọi cho công an, bệnh viện, phòng cháy chữa cháy, nói rõ tình huống hiện trường, mau!"
Anh vừa quát một câu đã quát sạch sợ hãi phủ vây trên gương mặt Văn Dạng Dạng.
"Đừng phân tâm, chúng ta đang chạy đua thời gian với Tử thần!"
*
Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202878/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.