Khi máu của Tần Trương vừa nhỏ xuống thau nó không hòa tan vào trong nước mà trở thành khói đen bốc lên nghi ngút. Cảnh tượng đấy khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, còn Lão Bạc thì càng lắc đầu ngao ngán hơn:
- Không đủ! Thật sự là không đủ! Tại sao cậu lại không có một chút âm thọ nào? Chẳng hay bản thân cậu hay thế hệ đi trước cậu đã làm gì sai trái sao?
Nghe câu nói ấy của lão, Tần Trương càng thêm hoang mang bối rối. Tai cậu đột nhiên u hắn đi, cậu không thể nghe thấy mọi người xung quanh nói gì nữa. Tại sao lão ta lại nói như vậy? Rõ ràng dòng tộc của cậu bao đời nay luôn tích đức làm việc cơ mà? Lẽ nào do cậu đã làm gì sai nên mới không thể nào được thừa hưởng vinh hoa phúc phần ấy? Hay đúng như lời Lão Bạc nói dòng họ mình trước kia đã..... Tần Trương không dám nghĩ tiếp nữa. Lúc này đây một cảm giác lo lắng bất an như cơn sóng lớn dậy lên trong lòng người thanh niên khiến mặt cậu tái méc như chết lặng đi.
- Không sao đâu đời trước có thể có uẩn khúc nhưng chỉ cần đời sau chăm làm việc thiện cố gắng tích đức thì sẽ ổn cả thôi - Ông Sở đặt tay lên vai Tần Trương an ủi.
Rồi ông Sở nhẹ nhàng lấy con dao cắt một đầu ngón tay và nhỏ máu xuống thau nước trong sự ngỡ ngàng của
Ngũ Ca và Tần Trương. Giọt máu của ông vừa chạm xuống mặt nước ngay lập tức liền tan ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-oan/3644149/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.