Cần ba người. Đàn bà chắc chắn sẽ bị loại, nên còn lại sáu người nữa. Lỗ Nhất Khí lại loại tiếp một người nữa:
- Chú Hạ cũng không được, nói ra chú đừng giận, vì chú không thể nhìn rakhe hở! – Khi nói những lời này, Lỗ Nhất Khí có phần áy náy, khơi rakhuyết điểm của người khác là một việc không hề dễ chịu đối với bản thân và cả đối phương.
Song lão mù lại không hề bận tâm:
- May quá, ta đang sợ sự việc hệ trọng này sẽ khiến ta phải khó xử.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau. Quỷ Nhãn Tam lên tiếng trước tiên:
- Để tôi!
Vẻ mặt thiếu tự nhiên của Phó Lợi Khai thoắt đổi sắc, không rõ là đanggượng cười tỏ vẻ yêng hùng, hay đang khổ sở khi phải đưa ra quyết địnhcuối cùng:
- Tôi nữa!
- Cả tôi nữa! – Tùng Đắc Kim bước dần lên mà nói.
Lỗ Nhất Khí cười mà nói:
- Hai người bọn họ và tôi nữa là đủ rồi, sức lực của anh quá mạnh, chẳngmay lực đạo không đồng đều, động chạm đến cột chống thì coi như hỏngbét.
- Vậy thì để tôi! Ba người chúng tôi hành động có lẽ sẽ ổnthoả hơn, hơn nữa cậu đứng bên cạnh có thể quan sát được rõ ràng, nếu có biến cố gì, còn có thể kịp thời nhắc nhở chúng tôi! – Nhậm Hoả Cuồngvừa nói vừa quăng gánh rèn xuống, bước lên phía trước.
“Nếu cóbiến cố gì, còn có thể kịp thời nhắc nhở”, Lỗ Nhất Khí biết, nếu nhưphương pháp của cậu không thành công, hoặc trong quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925345/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.