Bà Ánh Tuyết đang bận rộn trăm công ngàn việc thì nhận được điện thoại của con dâu. Gương mặt nghiêm nghị của bà lập tức giãn ra:
- Mẹ nghe đây con!
Khánh Đan nhỏ nhẹ hỏi:
- Mẹ ơi! Con muốn xin mẹ một việc được không?
- Ừ! Có chuyện gì con cứ nói đi.
- Con thấy nhà mình có một vườn ươm. Con muốn xin mẹ cho con sử dụng nó có được không ạ?
Nhắc đến vườn ươm khiến bà Ánh Tuyết cảm thấy hoài niệm. Cũng chính nhờ cái vườn ươm đó mà tình cảm ông Huy Hoàng dành cho bà ngày ấy đã thay đổi. Bà và ông lấy nhau không có tình yêu, lúc đó ngoài sự nghiệp ra thì ông ấy chỉ có một tình yêu lớn với cây cỏ. Bà nhớ ngày hôm đó trời mưa rất lớn, ông Huy Hoàng thì đã đi công tác xa. Gia nhân trong nhà lúc đó cũng không nhiều như bây giờ, lại còn vào lúc đêm khuya nên bà không thể gọi cho ai, chỉ sợ gia nhân đến được thì cây của ông Huy Hoàng đã bị mưa bão phá tan tành mất. Thân là thiếu phu nhân cao quý, bà sẵn sàng đội mưa bão chạy ra di chuyển cây quý của chồng vào trong vườn ươm.
Sáng hôm sau khi ông Huy Hoàng gọi về hỏi thăm cây của mình trong sốt ruột thì mới biết là tất cả cây đều an toàn, chỉ có phu nhân của ông là bị dính mưa nên đã sốt li bì. Nghe tin bà bệnh, ông sốt ruột về nhà ngay, tự tay chăm sóc cho bà suốt ngày đêm. Từ đó cũng bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471325/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.