Đang hí hửng quay đầu định đi tìm bà Ánh Tuyết thì Khánh Đan đụng ngay phải Bát Vĩ. Cô gặp anh như gặp quỷ, hết hồn giật lùi về sau, mặt xanh lét. Anh cau mày khó chịu:
- Làm gì mà như gặp thần chết vậy?
Khánh Đan bĩu môi:
- Anh còn hơn là thần chết. Anh ở đây làm gì?
Bát Vĩ nhìn qua cô Tâm, ra hiệu cho cô tránh mặt một lát. Cô Tâm lập tức cúi đầu chào rồi bước đi tránh xa họ một đoạn. Thấy Bát Vĩ có quyền lực đến mức chỉ dùng ánh mắt đã có thể đuổi người bên cạnh mình đi chỗ khác thì trong lòng Khánh Đan không nhịn được mà run lên. Cô nuốt nước bọt, ra vẻ kiên cường, gườm gườm nhìn anh:
- Ở đây là Trần Cao, anh mà bắt nạt tôi thì đừng trách tôi nói với cô Tuyết đuổi anh đi.
Thấy cô lên gân lên cổ thị uy với anh, khiến anh bật cười, trong mắt không một tia nào coi cô là đối thủ đáng ngại, anh cười diễu cợt:
- Lo cho cái thân cô trước đi đã. Không biết có làm dâu Trần Cao nổi ba ngày hay không mà bày đặt ra vẻ.
Mặt Khánh Đan ngắn lại, giờ mới thấy thân phận của mình đúng là đèn dầu trước gió. Anh ta thấy cô im lặng thì rất hả hê, tiếp tục nói:
- Tôi còn tưởng cô thông minh, biết nặng nhẹ, cái nào lợi cái nào hại. Ai ngờ cô vẫn cố chấp thế. Bây giờ thì hay rồi, Huy Vũ ghét cô đến mức không muốn nhìn đến cả cái mặt cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471324/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.