Cô đáp cả người lên anh. Tiếp theo đó là cái thang rơi xuống suýt thì vào đầu cô nếu không có tay Huy Vũ đỡ được.
Cũng may anh phản ứng nhanh nên cô chỉ đập mạnh vào chậu cây bên cạnh làm nó mẻ một miếng, còn lại thì không vấn đề gì.
Cô ngồi trên người anh, nắm lấy cổ tay đang bị rỉ máu của mình:
- Ui da!
Huy Vũ vẫn chưa biết cô bị thương, cáu bẳn mắng:
- Cút ra khỏi người tôi!
Khánh Đan giờ mới nhớ ra, xấu hổ đứng dậy. Cô quay nhìn anh, áy náy nói:
- Xin lỗi ạ! Tại tôi dễ bị giật mình nên…
Cô đứng nghiêm trang, hai tay song song với chân, đầu hơi cúi xuống hối hận. Huy Vũ đứng dậy, nhìn thấy áo quần đẹp đẽ của mình đã bị cô làm bẩn thì nhăn mặt lại, anh nhìn qua cô, định mắng thì hốt hoảng nhận ra m.áu đang chảy thành dòng từ cổ tay xuống bàn bày cô.
Anh lập tức giằng lấy cánh tay cô xem xét:
- Chảy m.á.u rồi!
- A! - Cô nhăn mặt khi bị anh bóp chặt.
Anh bối rối buông ra, giờ mới nhớ là mình đang ghét cô đến tận xương tủy. Nhưng ghét thì ghét, anh cũng không muốn để cô c.h.ết dễ dàng như vậy. Cô nhìn thấy m.á.u chảy thì khá bất ngờ nhưng lại rất bình tĩnh, cô nhìn sơ qua, biết là nó bị mảnh sành cắt ở ngoài da chứ không nguy hiểm gì. Thế nhưng người ghét cô lại không nghĩ vậy, anh vội vàng nắm chặt lấy cánh tay Khánh Đan, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471326/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.