Phòng ăn của Trần Cao được thiết kế rộng rãi, giữa phòng là bàn ăn tối dành cho mười người, được phủ khăn trải bàn màu trắng và trang trí bởi nhiều hoa tươi. Bữa tối của Trần Cao được phục vụ bởi một đầu bếp chuyên nghiệp và hai hầu gái. Thức ăn không được đưa lên một lượt mà được bày trên đĩa sứ nhỏ viền vàng sang trọng, mỗi món sẽ được đem lên cho từng người theo thứ tự từ chủ nhà rồi đến những người còn lại.
Khánh Đan đã bỏ hết mũ áo xuống, để lộ gương mặt và dáng vẻ tầm thường nhất của mình trước gia đình ông Diệp Hoạt. Ba người họ cứ lâu lâu lại đưa mắt nhìn cô rồi cúi mặt mỉm cười khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Người phục vụ định đưa món ăn lên cho bà Ánh Tuyết, bà liền ra hiệu đưa qua cho Khánh Đan trước tiên. Người hầu gái khựng lại, khá hoang mang trước động thái của bà chủ.
Người hầu gái nhẹ nhàng để món ăn xuống trước mặt Khánh Đan:
- Mời cô dùng bữa.
Bà Ánh Tuyết nhìn qua Khánh Đan, ánh mắt ấm áp vô cùng:
- Hãy coi Trần Cao như nhà mình nhé! Con muốn ăn gì, cứ nói với đầu bếp.
Khánh Đan ửng hồng đôi má trước sự hiếu khách của bà, chỉ có thể mỉm cười vâng dạ đáp lại. Gia đình ông Diệp Hoạt vô cùng bất ngờ trước thái độ của bà Ánh Tuyết, xưa nay trong bữa ăn, bà chưa bao giờ nhường vị trí gia chủ cho bất cứ ai. Đây gần như là nguyên tắc bất di bất dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471304/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.