Bà Ánh Tuyết càng nói càng kích động khiến Khánh Đan vô cùng rối bời. Chưa bao giờ cô tưởng tượng ra bản thân lại quan trọng đến thế với một người. Từ bé đến lớn, cô luôn là thứ thừa thãi và bị coi thường, việc người khác tôn trọng cô, nâng niu cô là điều mà đến mơ cô cũng không dám.
Bà Ánh Tuyết tiếp tục nói:
- Cô phải làm gì để con có thể hiểu tâm ý của cô đây? Hay… hay cô quỳ xuống để cầu xin con có được không?
Khánh Đan hoảng hốt đỡ lấy bà Ánh Tuyết:
- Ấy cô đừng làm như vậy.
Cô ngập ngừng nhìn bà rồi lại nhìn Huy Vũ, thật sự quá khó để đưa ra một quyết định đúng đắn vào thời điểm bản thân đang bất ổn thế này. Khánh Đan suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cháu chưa thể trả lời với cô ngay bây giờ, cho cháu thời gian suy nghĩ có được không cô?
Bà Ánh Tuyết bây giờ mới nhận ra mình đã quá kích động vội vàng lau nước mắt, cười khổ:
- Cô xin lỗi, vì quá lo lắng cho Huy Vũ nên cô mới thế này. Trong suốt gần năm mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân bế tắc như bây giờ nên mới không giữ được bình tĩnh. Mong con có thể thông cảm cho cô.
Bây giờ Khánh Đan lại phải quay qua an ủi bà Ánh Tuyết, người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường mà cô thấy sáng nay đã hoàn toàn biến mất. Thú thật thì làm gì có người mẹ nào kiên cường được khi thấy con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471303/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.