Để không ai chú ý đến mình, cũng như che đi gương mặt khuyết điểm, Khánh Đan chọn trang phục giản dị với áo phông và quần jean, thêm vào đó là chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc. Ngồi trong xe, bên cạnh bà Ánh Tuyết, cô bắt đầu trở nên căng thẳng. Lúc quyết định đi theo bà cô cảm thấy bình tĩnh và hăng hái lắm, nhưng bây giờ khi đã rời xa khỏi Lê Sâm lại cảm thấy âu lo vô cùng.
Bà Ánh Tuyết bất ngờ nắm lấy tay cô, vỗ về trấn an:
- Con đừng quá lo lắng, gia đình Trần Cao nhất định sẽ không đối xử thiệt thòi với con. Cô biết con và gia đình oán trách Trần Cao rất nhiều, nhưng mà xin hãy thông cảm cho cô, một mình cô phải chăm sóc con trai và gánh vác cả gia đình suốt hai mươi mấy năm nay là điều không dễ. Cô thật sự coi trọng Lê Sâm, coi trọng con nên mới bỏ tất cả công việc để về đây mong được gặp con một lần. Mong là con hiểu được thành ý này của cô.
Khánh Đan thở ra nhè nhẹ, cố gắng mỉm cười:
- Dạ con hiểu ạ.
Bà Ánh Tuyết dịu dàng đưa tay áp lên má cô:
- Tuy con không hoàn hảo nhưng cô tin con là người phù hợp nhất đối với Huy Vũ. Chỉ cần làm con dâu của Trần Cao, nhất định không ai dám kỳ thị và chê bai con, cô đảm bảo điều đó.
Chưa gặp được chồng tương lai nhưng có một người mẹ chồng dịu dàng, hiểu chuyện thế này thật là phúc đức lớn của Khánh Đan.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471302/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.