Về nước đã được ba ngày nhưng chẳng có hôm nào là Khánh Đan ngủ ngon. Tối hôm qua cô đã thức cả đêm vì lo lắng và suy nghĩ về chuyện hôn ước. Cho đến hiện tại Khánh Đan vẫn giữ ý kiến của mình. Cô không quen biết người kia, chưa từng gặp gỡ thì làm sao có thể kết hôn. Cuộc sống của cô đã đủ đau khổ rồi, cô không muốn cuộc sống hôn nhân sau này cũng chìm vào đau khổ không lối thoát.
Mặt trời còn chưa lên, xung quanh gia trang của Lê Sâm vẫn còn chìm trong sương mờ. Có tiếng gõ cửa phòng Khánh Đan từ rất sớm, giọng của Lanh nhỏ nhẹ vang lên:
- Cô út ơi! Ông bà chủ dặn cô dậy sớm để chuẩn bị đón khách ạ.
Khánh Đan tuy mệt, nhưng có nằm nữa cũng không ngủ được nên nhổm người dậy khỏi giường, đáp:
- Tôi biết rồi.
- Vâng ạ.
Bên ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần, Lanh đã đi khỏi. Khánh Đan bước tới tủ quần áo, lấy ra túi giấy đã được chị Khánh Huyền chuẩn bị từ hôm qua, chị hai cẩn thận căn dặn cô phải mặc bộ này vào ngày hôm nay. Dù muốn hay không, cả nhà cần cô xuất hiện thật tươm tất.
Khánh Đan lôi túi giấy ra khỏi tủ nhưng lại vô tình làm rơi một vật gì đó lăn lóc trên sàn gỗ. Khánh Đan thoáng giật mình, cúi người nhìn xuống vật thể lấp lánh dưới ánh đèn neon. Đó là chiếc cài áo hình cánh chim hải âu. Trong lòng cô thoáng chốc cảm thấy chua xót. Cái gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471301/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.