Nhờ được tắm thảo mộc cùng massage cơ thể mà Khánh Đan đã có một giấc ngủ thật ngon. Tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, cả cơ thể nhẹ nhõm lâng lâng như đang trên mây, đã lâu lắm rồi kể từ ngày rời khỏi Việt Nam, Khánh Đan chưa từng được ngủ ngon đến vậy. Cô tự dậy mà không cần ai đánh thức, sau đó thay chiếc đầm ngủ tiểu thư bằng quần jean áo thun đơn giản rồi đi xuống lầu.
Không khí ở biệt phủ trong lành và mát mẻ vô cùng dù cho đang ở giữa thành phố náo nhiệt và luôn có mức nhiệt độ trung bình rất cao. Nhìn thấy cô, những hầu gái đang làm việc của mình liền đứng nghiêm rồi nghiêng mình chào:
- Chào cô buổi sáng!
Khánh Đan gật đầu lấy lệ rồi tiến về phòng ăn. Bây giờ là bảy giờ sáng, chủ nhân của biệt phủ cùng với gia đình Diệp Hoạt đã có mặt đông đủ để ăn sáng. Nhìn thấy Khánh Đan, bà Ánh Tuyết tươi cười nói:
- Sao con không ngủ thêm một chút? Cô sợ con mệt nên đã nói người làm không đánh thức con dậy.
Khánh Đan dịu dàng đáp:
- Dạ con ngủ đủ rồi ạ.
Một người hầu gái tiến đến kéo ghế cho Khánh Đan ngồi xuống, cô cũng bắt đầu quen dần với kiểu cách sinh hoạt của Trần Cao nên ngồi xuống rất tự nhiên, không còn cảm thấy áp lực nữa.
Bữa sáng của họ nhẹ nhàng với súp và sữa hạt. Khánh Đan yên lặng ăn phần của mình thì nghe phía đối diện có người lên tiếng. Bát Vĩ nói với bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471305/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.