Chị Hải đứng nhìn những đồng đội đang lần lượt quỳ trước mộ thắp hương cho hai cô gái trẻ đã hy sinh anh dũng cho tổ quốc. Cô biết rằng trong tập thể sinh hoạt cùng nhau, ít nhiều cũng có vài lần các đồng chí bàn ra tán vào chuyện tình cảm của hai người bọn họ. Dù không nói ra, nhưng tình yêu trong ánh mắt họ không thể qua mặt được mọi người. Tình yêu ấy lại không được xã hội chấp nhận, mọi người cũng không đủ bao dung với tình yêu đó. Tình đồng chí, đồng đội đã gắn bó đoàn kết với họ nhưng không có nghĩa là mọi người chấp nhận hai người yêu nhau. Chỉ là, họ coi như không biết.
Đứng trước mộ của hai người, trước mặt tập thể các đồng chí may mắn còn sống sót lại trong trận chiến đầy máu, lửa, thuốc súng kia. Hải rưng rưng giọt lệ, với khí chất của một người chỉ huy, xen lẫn với tình cảm của một người chị với hai đứa em cùng vào sinh ra tử. Cô muốn làm điều gì đó cho hai người. Cô nói từng câu từng chữ dõng dạc tuyên bố, lời nói nghiêm túc nhưng chứa chan tình cảm.
" Mỗi người chúng ta khi sinh ra. Ai cũng đều ao ước có một cơ thể bình thường như bao nhiêu người khác. Nếu có khác thường, thì phải là phi thường chứ đừng là người bất thường. Nhưng cuộc sống không như những gì chúng ta mơ ước. Khi bất hạnh gọi tên ai, người đó phải chịu. Sự bất thường về mặt tình cảm cũng khiến xã hội khó chấp nhận. Tạo hoá sinh ra đàn ông, lại sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-duoi-anh-trang/269962/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.